Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

Mỹ xúi Trung Quốc đánh Việt Nam?

Trần Khải

Vấn đề chúng ta muốn khảo sát nơi đây là có phải Hoa Kỳ đã lặng lẽ cho Trung Quốc hiểu rằng Hoa Kỳ sẽ để mặc cho TQ quậy phá vùng Biển Đông của Việt Nam, miễn là phải để thông thương hàng hải quốc tế và đừng lấn ép gì tới Phi Luật Tân, quốc gia nhiều thập niên trong vòng bảo kê của Mỹ.

Tại sao Mỹ muốn TQ quậy phá Việt Nam? Có phải đây là một độc chiêu mới của Mỹ, để phá thế liên minh có thể có giữa TQ-VN và đồng thời làm suy yếu tiềm lực của cả 2 nước “anh em xã hội chủ nghĩa” này? Hay đây là độc chiêu để làm TQ bận rộn với những cuộc tranh chấp biển với VN, nhằm lấy thế gây hấn này để cho cả thế giới thấy được mặt thật của TQ, và từ đó sẽ không ai sẽ tin thật vào TQ nữa?


Điều thấy rõ trước mắt, chỉ trong vòng vài ngày của sự biến cắt dây cáp Biển Đông, Trung Quốc trở thành một kẻ thù minh danh với hầu hết người Việt Nam trong và ngoài nước. Có phải Mỹ chờ đợi giây phút 2 nước TQ-VN trở mặt kình nhau như thế không? Và như thế, có phải một cách tự nhiên, VN thấy sẽ gần với Mỹ hơn, bất kể từ nhiều năm qua Hà Nội liên tục chửi mắng Mỹ là ‘diễn biến hòa bình, phá hoại chế độ XHCN Việt Nam…’? Như thế, có phải là chỉ cần một cái gật đầu (hoặc hiểu ngầm là gật đầu) nhẹ nhàng của Mỹ để cho TQ quậy phá Biển Đông, là thế liên kết XHCN giữa Bắc Kinh và Hà Nội lập tức tan vỡ?

Một điều để suy nghĩ, có phải Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh đã suy nghĩ tới thế cờ Mỹ ngầm cho TQ vào ‘nắn gân’ Việt Nam?

Bài phỏng vấn trên đài RFA nhan đề “Bản chất ‘Bá quyền’ của Trung Quốc” đăng ngày 29-5-2011 có một vài chi tiết để suy nghĩ như sau, trích:
“Việt Nam hôm 29 tháng 5 lặp lại cáo giác Trung Quốc vi phạm lãnh hải, gây căng thẳng tại Biển Đông.

Trung Quốc tuyên bố gần như toàn bộ Biển Đông là lãnh hải của họ.

Gia Minh phỏng vấn thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc hồi năm 1974 đến năm 1989, về tình hình liên quan…(…)

‘Nắn gân Hoa Kỳ’

Gia Minh: Có ý kiến cho rằng gần đây, Hoa Kỳ có lên tiếng về quyền lợi trên tuyến hàng hải tại khu vực Biển Đông; hơn một năm qua Trung Quốc không có những động thái mạnh trong khu vực đó. Nay do Hoa Kỳ phải lo cho những nơi khác như Trung Đông…nên Trung Quốc lại có động thái lấn lướt. Ông nhận định thế nào về ý kiến đó?

TT Nguyễn Trọng Vĩnh: Vấn đề này cũng có hai mặt. Vừa rồi Trung Quốc đi thăm Hoa Kỳ và có bàn bạc với nhau về vấn đề kinh tế. Lợi ích kinh tế hai nước có lệ thuộc nhau: Hoa Kỳ cần Trung Quốc và ngược lại. Tuy họ có mâu thuẫn nhưng thống nhất về mặt lợi ích kinh tế; như thế họ có thể thỏa hiệp nhau. Đó là cách Trung Quốc muốn ‘nắn gân’, muốn thử xem sao…”(hết trích)

Nhưng, giả sử như không phải Mỹ gật đầu, cũng có thể là TQ đã tính chuyện gây hấn như thế từ lâu rồi. Theo nhà nghiên cứu Việt Lonh của ĐHQG Hà Nội, trên báo Tuần Việt Nam ngày 30-5-2011 với bài nhan đề “Vụ tàu Bình Minh 02 và phép thử của Bắc Kinh” có phân tích như sau:

“…Ngay sau vụ Bình Minh -02, CNOOC đã công bố 19 lô cùng hợp tác khai thác dầu khí ngoài khơi với các công ty nước ngoài trong khu vực Biển Đông. Bắc Kinh đang cố tình gây ra các tranh chấp để biến vùng biển ven bờ của các nước xung quanh Biển Đông thành các khu vực tranh chấp nhằm đề xuất “gác tranh chấp cùng khai thác”. Một chính sách khôn ngoan cho phép tiếp cận tài nguyên nước khác trong khi vẫn duy trì được tiền đề “chủ quyền thuộc Trung Quốc”.Hoạt động này mang tính răn đe Việt Nam, đặc biệt trong hoàn cảnh kinh tế nước Việt đang khó khăn, lạm phát tăng cao, và đang trong quá trình chuyển giao thế hệ lãnh đạo.

Hoạt động này còn nhằm mục đích gây sức ép với các công ty Mỹ đang có hoạt động dầu khí ở Việt Nam và qua đó thử thách sự phản ứng của siêu cường bên kia bờ Thái Bình Dương. Theo Bloomberg News, công ty Exxon Mobil của Mỹ cũng có kế hoạch thăm dò dầu khí ngoài khơi miền Trung Việt Nam trong năm nay, một địa điểm rất gần với nơi tàu Bình Minh 02 bị cắt cáp.

Hoạt động này còn thăm dò phản ứng của ASEAN. Nó chỉ diễn ra đúng một tuần sau khi hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng các nước thành viên Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á lần thứ 5 (ADMM 5), tổ chức tại Jakarta, Indonesia, với chủ đề “Tăng cường hợp tác quốc phòng ASEAN đối phó với những thách thức mới”. Tuyên bố của các bộ trưởng đã khẳng định: “Các quốc gia thành viên ASEAN cam kết thực thi đầy đủ, hiệu quả Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC) và làm việc hướng tới việc thông qua Bộ Quy tắc ứng xử ở Biển Đông (COC) để thúc đẩy hơn nữa hòa bình và ổn định trong khu vực”.. Một trong lời kêu gọi của DOC là các bên cần kiềm chế, không làm gì phức tạp thêm tình hình.

Hoạt động này còn nhằm thỏa mãn tinh thần Đại Hán của một bộ phận nội bộ Trung Quốc với hàng trăm bài báo kêu gọi sử dụng vũ lực…” (hết trích)

Lý do đơn giản nhất để TQ gây hấn với VN là: Trung Quốc luôn luôn nhìn Mỹ như kẻ thù, và TQ không muốn những chuyện này để lâu, vì VN trong tương lai có thể sẽ kết thân nhiều hơn với Mỹ. Thêm nữa, trong lúc Mỹ bận rộn với 2 cuộc chiến Iraq và Afghanistan hao tiền tốn của, làm kinh tế Mỹ suy thoái và đời sống dân Mỹ bất mãn hơn, TQ không quậy VN lúc này thì để tới bao giờ? Và đặc biệt, TT Barack Obama và các ứng viên Cộng Hòa đang ồn ào bắt đầu tranh cử, đó là thời cơ để Mỹ phải tránh xa thêm những chuyện nhức đầu như Biển Đông.

TQ thù Mỹ từ lâu rồi, đó là ghi nhận của báo Telegraph về lời tiết lộ của nhà văn người Trung Hoa Xiaolu Guo trong hộị chợ Hay Festival 2011. Bà Guo nói, TQ vẫn xem Mỹ là kẻ thù lớn nhất và là đối thủ cạnh tranh. Bà Guo sinh ở TQ, nhưng hiện định cư ở Anh.

Phía VN cũng thế, vẫn liên tục xem Mỹ như kẻ thù gần như minh danh.

Bản tin đài VOA hôm Thứ Tư, ngày 3 tháng 2 2010 đã viết:
   “Người đứng đầu Đảng Cộng Sản Việt Nam bày tỏ quyết tâm ngăn chận những thế lực gọi là ‘những thế lực thù địch’ lợi dụng dân chủ và nhân quyền để phá hoại cuộc cách mạng của Việt Nam.
    Hãng thông tấn Pháp trích lời ông Nông Đức Mạnh tuyên bố như thế hôm thứ ba, một ngày trước lễ kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam.
     Bài diễn văn của viên tổng bí thư của đảng đương quyền Việt Nam có đoạn nói rằng giới hữu trách “kiên quyết đấu tranh chống âm mưu, thủ đoạn của các thế lực thù địch ‘diễn biến hòa bình’, đòi đa nguyên, đa đảng, lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền hòng phá hoại chế độ xã hội chủ nghĩa.”

Ông Nông Đức Mạnh cho biết như thế sau khi 4 nhân vật bất đồng chính kiến bị một tòa án ở Sài Gòn tuyên án tù hồi tháng trước về tội gọi là “hành động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.”

Theo nhận định của tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch, vụ án này nêu bật tình trạng đàn áp chính trị ngày càng gia tăng cường độ ở Việt Nam. Các bản án tù từ 5 đến 16 năm tuyên cho các ông Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, và Lê Thăng Long đã gặp phải sự chỉ trích của Liên hiệp Âu Châu, Hoa Kỳ và Anh.

Hôm 29 tháng 1 vừa qua, giới hữu trách Việt Nam cũng tuyên án 4 năm tù cho một nhà văn bất đồng chính kiến, bà Phạm Thanh Nghiên, về tội gọi là “tuyên truyền chống nhà nước.”…”(hết trích)

Ông Mạnh đã nói rõ như thế, ai cũng phảỉ hiểu thế lực thù địch đó là Mỹ đứng đầu sổ.

Như thế, Mỹ sẽ suy nghĩ, nếu Trung Quốc và Việt Nam cùng xem Mỹ như kẻ thù, tại sao Mỹ không xúi cho TQ với VN đánh nhau? Như thế, sẽ tiện biết là dường nào. Không chừng trong khi TQ đưa quân đánh VN, tình hình ở Tân Cương và Tây Tạng lại có thể biến động, dẫn tới ly khai, thì Mỹ sẽ vui mừng thêm vô lượng.

Mỹ sẽ suy nghĩ, nếu TQ đánh VN, thì kinh tế của 2 nước đang xem Mỹ như kẻ thù sẽ bị trì trệ, sẽ tạo cơ hội cho kinh tế các nước bạn thân của Mỹ như Thái Lan, Phi Luật Tân… vươn lên. Thêm nữa, nếu TQ đánh VN cả đường bộ, thì cuộc chiến sẽ dài có thể là nửa năm, hay một năm, hay dài tới cả nửa thế kỷ… và như thế, là kịp cho Mỹ có thời gian hồi phục kinh tế trong khi nhìn 2 nước “liên minh thần thánh xã hội chủ nghĩa” đánh nhau.

Mỹ suy nghĩ, như thế sẽ là niềm vui tuyệt vời, vì dân Việt Nam (cả Nam và Bắc) bấy giờ sẽ tiếc là tại sao trước kia không kết thân với Mỹ, mà lại cứ xem là ‘thế lực thù địch…’ làm chi. Mỹ nghĩ thêm, dân VN sẽ sáng mắt vì bỗng nhiên hiểu rằng, phải chi trước kia mời Mỹ đưa quân đội vào Việt Nam trú đóng hù dọa TQ, cũng y hệt như Mỹ đã từng đóng quân tại 737 căn cứ quân sự tại hơn 120 quốc gia trên thế giới (Chalmers Johnson, “737 U.S. Military Bases = Global Empire”, Z Net, February 22, 2007) nhưng chỉ cần dân chúng nơi đó biểu tình đòi Mỹ rút, và quốc hội nước đó yêu cầu Mỹ rút, thì Mỹ sẽ rút quân, không thèm chi cái đất nào hết, dù đó là Okinawa của Nhật — cũng sẽ chẳng thèm gì đất bôxit Tây Nguyên hay Biển Đông của VN. Và Mỹ sẽ cho Việt Nam nếm mùi anh em xã hội chủ nghĩa rằng, cứ để TQ chiếm một xã, là sẽ mất thêm một huyện và vĩnh viễn đừng hòng mà đòi lại; có khi còn phảỉ cắn răng như ở Thác Bản Giốc, đành phải khai thác du lịch chung nhau.

Một dấu hiệu cho thấy có thể Mỹ đã bật đèn xanh cho TQ vào quậy phá VN là tình hình nhiều hãng dầu Mỹ đã rủ nhau bỏ chạy gần đây.

Bản tin nhan đề “Dầu khí: Manh nha những cuộc tháo chạy” đăng ngày 28/5/2011 trên mạng stox.vn cho thấy tư bản Mỹ đã đoán trước chuyện sóng gió Biển Đông, trích:


“Dường như các tập đoàn dầu khí đa quốc gia không còn mặn mà với các dự án thăm dò, khai thác dầu khí ngoài khơi Việt Nam.

Tuần qua, một sự kiện gây nhiều chú ý là việc tập đoàn dầu khí lớn thứ 3 của Mỹ, ConocoPhillips, rao bán cổ phần trong tổng khối tài sản trị giá 1,5 tỉ USD của mình tại Việt Nam… Không chỉ có tập đoàn dầu khí của Mỹ, British Petroleum (BP) của Anh cũng đã rút khỏi Việt Nam vì một số lý do… Như vậy, ngoài BP đã bán hết tài sản tại Việt Nam và ConocoPhillips trên đường rút lui, hiện còn có Exxon Mobil (Mỹ) đang làm ăn tại Việt Nam. Chevron (Mỹ) thì đang mở rộng kinh doanh và một số tập đoàn khác như Talisman (Canada) có đầu tư nhưng không lớn.”(hết trích)

Có đúng là Mỹ lặng lẽ OK cho TQ quậy phá VN hay không? Có phảỉ đây là cách để các nước bạn của Mỹ như Phi Luật Tân, Thái Lan, Indonesia… sẽ thấy cần kết thân với Mỹ hơn?

Đơn giản nhất, Mỹ suy nghĩ: có 2 nước thù Mỹ như TQ và VN, tại sao không xúi 2 nước này đánh nhau?

Mà không chừng trong dịp này, nội bộ Trung Quốc và VN hốt nhiên bùng nổ cuộc cách mạng hoa nhài, hoa sen nào chăng?

Thấy rõ, Mỹ sẽ hưởng lợi vô số kể, nếu thực sự TQ đưa tàu chiến và cả quân bộ chiến đánh VN; nếu cuộc chiến dằng dai khoảng 20 năm, là kinh tế 2 nước “căm thù Mỹ” này sẽ đổ hết vào súng đạn, tàu chiến… trong khi Mỹ không cần động thủ, không tốn thêm một xu nào mà vẫn giúp 2 nước bạn Phi Luật Tân và Thái Lan an toàn và đồng thời làm hiển lộ mặt thật của “khối xã hội chủ nghĩa Hoa-Việt.”

Và trong trường hợp Trung Quốc thắng thế, bắt đầu khai thác dầu trên vùng biển của Việt Nam, lúc đó Mỹ sẽ họp LHQ để đòi can thiệp — như thế, Việt Nam lúc đó mới mang ơn Mỹ, và cũng là cơ hội để Mỹ ngăn chận nguồn dầu mới đối với TQ.

Không phải độc chiêu hay sao, khi chỉ cần bí mật nói vài lời xúi giục, mà rồi sẽ có trăm lợi, ngàn lợi cho Mỹ?







Không có nhận xét nào: