Bài trước, mượn lời Nguyễn Hưng Quốc, tôi giả định nếu Kiều thuộc vẻ đẹp thuần khiết đi nữa mà vào tay Mã Giám Sinh cũng trở thành con đĩ. Mục đích để nói cái nhà hát giao hưởng ngàn tỉ tiền xương máu của dân mà trao cho bọn "quý tộc tinh hoa" nhà sản kinh doanh thì chẳng khác cái nhà chứa của mụ Tú Bà.
Thực ra, chiếu theo quan điểm siêu hình học của mỹ học Hy Lạp cổ, điển hình là quan điểm của Socrates - Plato, Thúy Kiều của Nguyễn Du thuộc vẻ đẹp trần tục nhất.
Việc tạo ra một nguyên mẫu siêu hình của vẻ đẹp thần thánh, tức vẻ đẹp không có sắc dục, nếu tồn tại chăng trong thế giới Truyện Kiều, chỉ có thể là Thúy Vân với "Gương trăng đầy đặn, nét ngài nở nang/ Hoa cười ngọc thốt đoan trang/ Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da". Thúy Vân được cụ Nguyễn xem là bản sao nguyên mẫu của tự nhiên, tức thuộc về ý niệm siêu việt của thần thánh.
Thực ra, chiếu theo quan điểm siêu hình học của mỹ học Hy Lạp cổ, điển hình là quan điểm của Socrates - Plato, Thúy Kiều của Nguyễn Du thuộc vẻ đẹp trần tục nhất.
Việc tạo ra một nguyên mẫu siêu hình của vẻ đẹp thần thánh, tức vẻ đẹp không có sắc dục, nếu tồn tại chăng trong thế giới Truyện Kiều, chỉ có thể là Thúy Vân với "Gương trăng đầy đặn, nét ngài nở nang/ Hoa cười ngọc thốt đoan trang/ Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da". Thúy Vân được cụ Nguyễn xem là bản sao nguyên mẫu của tự nhiên, tức thuộc về ý niệm siêu việt của thần thánh.