Đại Vệ chí dị (2)
Người Buôn gió. Jul 29, '10 12:39 AM
for everyone
Lại nói về Vệ Cường Vương ở kinh đô đang tiếp đón sứ thần ngoại giao Tề Quốc. Nghe tin trấn Bắc có biến lo lắm. Lúc bãi triều gọi quan coi phong thủy lại trách.
- Trẫm duy chỉ có một thế tử, bảo nhà ngươi chọn đất lành phong cho thái tử, thuận lợi cho việc tiến thân sau này. Vậy mà giờ xứ đó công sai giết người trắng trợn. Như thế chả phải ảnh hưởng đến uy danh thái tử với triều đình lắm ư. Hóa ra đất ấy lại là đất độc. Có phải ngươi thông đồng với ai định hại thế tử chăng ?
Quan phong thủy nghe thấy Vệ Vương trách tội, rối rít thanh minh.
- Đại Vương anh minh vạn tuế, xin tha tội, tha tội. Thần chọn đất đúng theo sách, quyết không thể sai đuợc. Xin đại vương cho thần được lý giải.
Vệ Cường Vương đang rối bời, nghe thế đành gật đầu chấp nhận để biết rõ xem sao. Quan phong thủy nói.
- Tổ tiên nhà Sản xưa kia lập nghiệp, mệnh đều chỉ rõ phải dựa vào phương Bắc. Phải từ hướng Bắc đi xuống phía Nam mới thành ngiệp lớn. Lúc thuở hàn vi rời khỏi quê hương, tiên đế hiểu rõ mệnh ấy, không dám đi ngược lên phía Bắc mà người phải thuận theo mệnh xuôi xuống phương Nam rời khỏi đất nước. Sau mấy chục năm bôn ba, khi về cố quốc, chả phải người đã chọn từ hướng Bắc mà vào đến quê hương đó sao. Phía Bắc cũng là đất thiên tử nhà Tề ngự trị, hào quang chói lọi, dựa vào ánh sáng nhà Tề từ phương Bắc mà triều nhà Sản này tưởng đã dứt mạch cách đây 20 năm lại được hưng khí tiếp vận mà tồn tại đến bây giờ. Thần chọn đất ấy, lại có chữ Bắc cho thế tử làm đất lập nghiệp. Vừa đúng quy luật nhà Sản ta, lại vừa ưng ý Tề Bá Vương hiểu lòng thế tử mà nâng đỡ. Đâu có gì không đúng, dám xin đại vương minh xét.
Vệ Cường Vương ngẫm lời quan phong thủy, thấy cũng có lý, nhưng còn băn khoăn mới vặn hỏi.
- Đất tốt, đúng mệnh nhưng sao có chuyện tày trời kia. Giữa ban ngày ban mặt, công sai giết người như thế. Sao gọi là tốt đẹp đươc.
Quan phong thủy tâu
- Chuyện này xin vời quan tuyên huấn.
Vệ Cường Vương cho gọi đại thần Tôn Dưa
Tôn Dưa mặt trơ, trán bóng, mắt thường hay lim dim, trên da mặt không có một cọng râu, ai trông nhầm cũng tưởng là quan thái giám. Nhưng kỳ thực Tôn Dưa uyên thâm kinh sử,40 tuổi đỗ tiến sĩ, sức học trong nước không ai bì kịp. Đồn rằng năm phụ thân Tôn Dưa mất, có người ăn mày đi qua vào xin nuớc uống thấy Tôn Dưa còn nhỏ tuổi mặt mũi sáng sủa khôi ngô lễ phép bưng nước ra mời. Người ăn mày đó vốn là thầy địa lý giả dạng đi tìm huyệt quý cho nhà Lê, thấy Dưa cha mất sớm mới thương tình bảo Dưa mang hài cốt thân phụ mà táng lên dãy núi hình con đại bàng vươn ra biển. Mộ táng đúng chỗ gáy địa bàng. Sau này Dưa phất lên nhanh vùn vụt đến mức kỳ lạ mà thiên hạ không ai biết vì sao.
Dưa bước vào triều, chắp tay xá một cái ngắn mà không làm lễ vái lạy. Phong thái ung dung, tủm tỉm cười hỏi
- Phải chăng đại vương cho gọi thần về việc thế tử ở trấn Bắc.
Vệ Vương hỏi
- Chuyện này có can hệ gì đến thế tử không ?
Tôn Dưa
- Nhất định là không.
Vệ Vương
- Chuyện như thế sao lại là không ?
Tôn Dưa
- Chân mệnh vốn là vậy
Vệ Vương nài nỉ
- Đại thần nói rõ cho bản vương nghe.
Tôn Dưa khoan thai đi lại cạnh ngai vàng, miệng nói từ tốn như giảng bài ở tuyên huấn giám năm nào.
- Nước Vệ thời nhà Sản ta, xem kỹ có vị quân vương nào lên ngôi mà không bước qua máu người dân oan khuất đâu. Này xem từ thời tiên đế lên ngôi đã phải lôi bà địa chủ từng có công với nước ra chặt đầu trước thiên hạ. Ý răn rằng đến có công còn dám giết huống chi là dân đen. Bởi uy lớn như thế mà dân khiếp sợ không dám ho he gì, triều đình yên ổn mấy chục năm. Khi đại vương lên ngôi cũng không làm khác như thế, chuyện này đại vương biết thần không cần kể lại. Nay trấn Bắc có chuyện như vậy, đúng là điềm thế tử sẽ lên ngôi. Chuyện không có gì mà ngạc nhiên cả.
Vệ Vương hỏi.
- Chuyện này có làm tinh thần thế tử sa sút không ?
Tôn Dưa lắc đầu tâu
- Thần nghe chuyện lúc có biến, thế tử đang ăn nhậu ở nhà hàng gần đó biết tin, nét mặt không hề biến sắc. Vẫn ung dung gắp thịt bò tươi nướng tươi rói đỏ au chấm mù tạt bỏ vào mồm khen ngon. Thiên hạ mấy người có được sự điềm tĩnh như vậy, phải là đấng quân vương tương lai cầm lái nước đại Vệ này mới được thiên phú cái bản lĩnh đó. Ung dung, điềm tĩnh gặp việc mà không rối, giữ đuợc cốt cách thản nhiên, thế tử đúng là kỳ tài mà tuổi trẻ trong nước Vệ này không ai tu dưỡng đuợc đến mức ấy. Chúng dân nó gấp thì người cai trị phải khoan. Lấy cái nhàn hạ bên chiếu rượu mà đối với những kẻ chạy bộ đẩy quan tài hàng dặm gấp gáp ,sục sôi. Xin mừng cho đại vương có được thế tử đã hiểu được thấu đạo làm vua quan nước Vệ.
Vệ Cường Vương nghe đến đâu mặt dãn ra đến đấy, vuốt mái tóc bóng mượt, mồm lại uốn tròn vo, hất cái cằm cho đầu được ngẩng cao phán.
- Vời các đại thần đến bàn chuyện giữ vững ổn định chính trị, an ninh trật tự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét