Nguyễn Trọng Tạo là người đã vẽ Lá cờ THƠ |
Rằm Nguyên Tiêu, ngày thơ Việt Nam.
Cả nước sẽ tổ chức đọc thơ, ngâm thơ, thả thơ, trình diễn thơ. Trước khi đọc
thơ các nơi đều chào LÁ CỜ THƠ. Bạn có biết ai là người đã vẽ ra lá cờ thơ? Đó
chính là nhà thơ-nhạc sĩ- họa sĩ Nguyễn Trọng Tạo. Đây là bài viết về những kỷ
niệm với con người tài hoa này…
Nguyễn Trọng Tạo là một thương hiệu
đa năng hấp dẫn suốt mấy chục năm nay. Đó là thương hiệu thơ với hàng chục tập
thơ ấn tượng, có rất nhiều câu thơ tài hoa ai cũng nhớ: Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi/ Câu trả lời thật không dễ dàng chi…
Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ/ Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió… Sông Hương
hoá rượu ta đến uống / Ta tỉnh đền đài ngả nghiêng say… Bạn bè ở Huế thương nhau thiệt/ Một đứa vợ
la chục đứa kinh…Tin thì tin không tin thì thôi…
Thương hiệu nhạc với những
bài hát nổi tiếng cả nước: Làng quan họ quê tôi. Khúc hát sông quê, Đôi mắt đò
ngang… mà không ít nhạc sĩ thèm thuồng. Thương hiệu hoạ với hàng trăm cái bìa
sách lạ lùng, hiện đại, trong đó có mấy cái được giải bìa sách đẹp. Đặc biệt
Nguyễn Trọng Tạo là người đã vẽ Lá cờ THƠ, được công nhận và trở thành lá cờ biểu
trưng được kéo lên trong Ngày thơ Việt Nam từ nhiều năm nay. Thương hiệu “tửu”
với những cuộc uống thâm đêm thâm ngày. Nhạc sĩ Ngọc Đại từng chứng kiến Tạo
uống có cuộc 25 tiếng đồng hồ. Uống đến mức Gặp
nhau là nhớ mùi rượu Hiếu/ Mưa nắng sá gì dốc Phú Cam… Đã có nhiều học giả,
nhà văn nổi tiếng viết về Nguyễn Trọng Tạo như Hoàng Cầm, Vũ Cao, Hoàng Ngọc
Hiến, Hoàng Phủ Ngọc Tường,… Tôi chỉ xin lan man đôi chuyện đời thường đằng sau
cái thương hiệu Nguyễn Trọng Tạo để bạn đọc hiểu thêm về con người tài hoa mà
gần gũi này. Những câu chuyện đã kết thành hạt trong lòng tôi… Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo |
Năm 1978, báo Nhân Dân tổ chức chọn
thơ hay viết sau ngày giải phóng miền Nam. Kết quả có 16 bài thơ của 16 tác giả
được tặng thưởng trong đó có bài thơ “Làng có một ngày như thế” của Nguyễn
Trọng Tạo và bài “ Nón bài thơ và hương đất cao nguyên” của tôi. Tôi quen biết
Nguyễn Trọng tạo từ đó. Mùa đông năm 1985, Nguyễn Trọng Tạo vô Huế chơi. Anh ở
trọ tại nhà tôi ở lưng chừng dốc Bến Ngự. Vợ tôi phát hiện ra cái áo ra-két anh
lâu ngày không dặt, cứ bốc mùi “thơm” khắp nhà. Hình như suốt mùa rét chưa được
giặt thì phải. Mà tôi cũng chẳng thấy Tạo tắm bao giờ. Thế là vợ tôi bắt Tạo
thay quần áo để ngâm giặt. Một bộ quần áo mà Minh Tâm giặt hết cả một bánh xà
phòng loại 72% của Liên Xô rất cứng thuở đó, mà vắt vẫn ra nước đục. Khiếp
thật. Những ngày đó tôi và Tạo đạp xe chở nhau đi uống rượu đàm đạo thi ca suốt
ngày với bạn bè. Trong một cuộc rượu tại nhà Mai Văn Hoan, Nguyễn Trọng Tạo đã
“dính” một cô giáo Huế và đã sống ở Huế hơn 10 năm, sinh được hai đứa con thông
minh, kháu khỉnh và viết được rất nhiều bài thơ, bản nhạc hay.
Những năm Tạo ở Huế, buổi sáng bao
giờ cũng chén một tô cơm nguội đầy ụ có con cá nục kho gác ngang và một tô canh
rau. Trông như ăn để đi cày. Tôi hỏi sao không ăn phở, bún, cháo, nghĩa là
những thứ “nóng nóng nước nước” theo cách gọi của Phùng Quán. Tạo bảo ăn cơm
cho chắc bụng để nhỡ phải uống cả ngày, đề phòng say. Tôi ngồi viết ở nhà,
khoảng mười giờ sáng nghe tiếng xe máy Simsơn vè vè lên dốc, biết ngay Tạo chưa
uống ở đâu. Thế là lục tủ lấy chai quốc lủi, rồi điện gọi Hoàng Phủ hay Mai Văn
Hoan… Thế là cuộc nhậu kéo đến chiều, vợ tôi lại phải mua thêm rượu, tiếp thêm
đồ mồi. Uống với Tạo tốn thời gian lắm. Ai muốn chuồn trước cũng rất khó. Nhưng
Tạo ra Hà Nội rồi thì lại nhớ, lại thèm những cuộc say sang mùa…
Uống rượu thơ phú ngất ngưỡng cả
ngày, nhưng Tạo là người chăm lo gia đình lắm. Hồi đi Đại hội Hội Nhà văn lần
V, khi Đại hội xong , Tạo ở lại Hà Nội uống rượu tiếp, gửi tôi mang về cho vợ
một thùng quà nặng. Tôi ì ạch khuân lên xe, khuân xuống xe mà không biết thứ gì
trong ấy. Khi vợ anh mở ra mới hay một thùng đầy bát, đĩa, tô sứ Trung Quốc và
quần áo đủ kiểu. Đó là món hàng rất mốt thời ấy. Trời đất ơi, cái lão này tưởng
lơ ngơ say xỉn hoá ra lo lắng chuyện gia đình giỏi thiệt. “Lão” làm được cái
việc mà vợ tôi nhắc mấy lần tôi đều quên. Là người lính nên Nguyễn Trọng Tạo
nấu ăn rất sành điệu (Chỉ có pha tiết canh lợn là phải điện thoại nhờ Ngô
Minh). Tạo băm chặt, xào nấu, pha nước chấm, dọn mâm… như một người nội trợ
thực thụ. Loáng một cái đã có mâm đồ mồi thịnh soạn bưng lên cho bạn bè nhậu. Ở
một mình trên tầng 6 khu chung cư ở Hà Nội, có khách, Tạo cũng xách đồ từ chợ
về nấu nướng, ít khi đãi khách ở quán cơm ngoài phố vì như thế không thân tình.
Vì chợ sát nhà nên các bà bán thực phẩm dưới phố ai cũng quen biết Tạo. Tôi ra
Hà Nội, đến khu chung cư chưa cần hỏi thăm, mọi người đã chỉ dẫn lối lên nhà
Nguyễn Trọng Tạo rất tận tình. Hồi ở Huế có phong trào nuôi cá trê phi, Tạo xây
một cái bể lớn, thả ngàn con cá không để làm “kinh tế” mà để nhậu. Nhưng mới
hai tháng rưỡi, cá chưa kịp lớn Tạo đã câu để làm mồi đãi bạn. Câu nhiều quá,
cá nó sợ không dám lớn, không dám cắn câu nữa. Bạn nhậu đã đến mà cá chưa câu
được con nào. Lão tức khí trổ lù cho nước thoát để bắt cá. Mới mấy tháng mà hết
sạch bể trê phi!…
Tạo nuôi con gái lớn học đại học ở
Hà Nội. Con học xong lo việc làm cho con, rồi lo cưới chồng cho nó, góp tiền
cho vợ chồng con mua nhà chung cư. Hai đứa nhỏ ở Huế đứa nào cũng có laptop, vi
tính từ bé. Lo cho con như Tạo không phải ông bố nào cũng làm được. Mẹ vợ mất ở
Huế, vợ đang công tác ở Trung Quốc chưa về kịp, dù ở Hà Nội, Tạo cũng “chỉ đạo”
bạn bè, người thì lo thông báo các cơ quan, người thì lo chạy dịch vụ áo quan,
khâm liệm. Nhờ thế Tạo đã lo đám tang cho bà rất chu đáo . Đối với bạn bè, Tạo
cũng thật chí tình. Ai nhờ vẽ bìa sách, đọc bản thảo, viết giới thiệu sách, hay
viết lời tựa cho các tập thơ, Tạo cũng giúp rất nhiệt tình. Tạo thức cả đêm để
viết lời tựa cho người này người khác. Nhất là đối với các nhà thơ trẻ hay
những người mới viết. Nhà thơ Văn Cầm Hải khi còn tuổi hai mươi, in tập thơ đầu
“Người đi chăn sóng biển”, Nguyễn Trọng tạo đã chăm chú đọc, viết lời tựa , vẽ
bìa rồi liên hệ với Nhà xuất bản Trẻ cho tập thơ ra mắt công chúng. Riêng tôi,
trong số 18 đầu sách đã xuất bản thì Nguyễn Trọng Tạo vẽ bìa, viết lời bạt hết
6 cuốn. Có mấy cuốn thơ, tiểu luận, tôi từ Huế email bản thảo ra nhờ giúp, thế
là Nguyễn Trọng Tạo lui cui đi xin giấy phép, vẽ bìa, đưa đến nhà in, chấm
mo-rát, rồi lại lo gửi sách vô Huế cho bạn. Có khi phải thêm tiền vào cho đủ để
lấy sách ra. Không chỉ riêng tôi, mà Tạo giúp rất nhiều người như vậy. Hồi ở
Huế, Nguyễn Trọng Tạo tuyển “ Hai thập kỷ thơ Huế”, tôi còn nhớ một hình ảnh
rất cảm động. Vì tập tuyển có in ảnh từng tác giả, mà nhà thơ Thanh Hải đã quá
cố không có ảnh lưu ở Hội, Nguyễn Trọng Tạo phải tìm đến nhà chị Thanh Tâm đơm
hoa quả, thắp nhang vái anh Thanh Hải mới đưa được cái ảnh thờ xuống để chụp
lại. Đó là nét văn hoá tâm linh rất chỉnh chu.
Nguyễn Trọng Tạo là người thích
quảng giao. Bạn bè anh đông đảo từ trong nước đến hải ngoại. Bạn bè và các tổ
chức mời anh đi ngao du nhiều chuyến ở Ba Lan, Châu Âu, Trung Quốc, Canada… để
bàn luận, trao đổi văn chương, học thuật. Trong một chuyến thăm Bỉ, Nguyễn Trọng
Tạo có bài thơ "Cu đái" khẩu khí, rất đời : nó đứng trên cao cười tít / đái qua
đầu bạn đầu tôi / hoa hậu ngước nhìn vẫy vẫy…/ vòi nước cứ tuôn không ngừng /
những bàn tay tranh nhau hứng / nước trời nước thánh rưng rưng”.
Bảng danh sách
điện thoại của anh có cả ngàn tên người. Người mến mộ anh khắp cả nước không
đếm xuể. Một đêm, đi ngang Tam Điệp, anh ghé vào thị xã, ông chủ tịch đi vắng.
Nghe cán bộ điện báo tin có nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo ghé thăm, ông chủ tịch
huyện đang ở cách xa 30 cây số cũng phóng xe về chỉ để ôm hôn anh Tạo và xin
được bài hát “Khúc hát sông quê” trước mặt tác giả. Tạo chơi thân từ ông Bộ
trưởng, Chủ tịch tỉnh, huyện cho đến chủ một cây xăng, một người đạp xích lô.
Tạo không câu nệ ông này sang, ông này không sang. Sẵn sàng gõ đũa hát "Làng
quan họ quê tôi", "Khúc hát sông quê" theo yêu cầu của bạn. Tạo có giọng hát vang
và ấm. Hình như rượu càng sương thì Tạo hát càng bốc, càng hay. Mỗi lần về Huế,
Tạo thường tổ chức tại nhà những cuộc “nhậu mặt trận”. Gọi là “nhậu mặt trận”
là vì đủ thành phần tham dự: ông lãnh đạo tỉnh, ông giám đốc công an Huế, bạn
bè nhà thơ, nhà báo, ông chủ một doanh nghiệp, nhà thơ đạp xích lô… Đám văn
chương Huế thân với Nguyễn Trọng Tạo có tôi, Nguyễn Khắc Thạch, Hoàng Phủ Ngọc
Tường, Lâm Thị Mỹ Dạ, Nguyễn Văn Dũng (Dũng karate), Hồ Thế Hà, Mai văn Hoan,
Văn Cầm Hải, Nguyễn Thanh Tú, nậu sách Trương Đức Thành, rồi Đại tá công an
Đặng Quang, kiến trúc sư Thái Doãn Long, giám đốc điều tra rừng Mai Xuân
Bách…Đó là những người gọi là “bạn ruột”, hợp với Tạo. Khi say lên, thấy có gì
không phải là Tạo mắng mỏ không nể ai. Ném vỡ tan cả con “dế” xịn của ông bạn
vừa mới nhậm chức đầu tỉnh… Mỗi lần như thế tôi thường say theo Tạo và nằm đến
hôm sau chưa tỉnh. Thế mà Tạo lại đi nhậu tiếp cuộc khác, rồi về nhà ngồi làm
thơ, post bài lên blog tới khuya lơ mới ngủ. Có lần 2 giờ sáng, Tạo điện cho
tôi thức dậy để nghe Tạo đọc 9 bài thơ vừa mới làm xong. Hồi đó tôi chưa có di
động nên phải ra bàn cầm máy nghe. Tôi đứng trong đêm tối nghe thơ và chịu trận
muỗi đốt tơi bời. .
Có lần Nguyễn Trọng Tạo kể với tôi:
“Mình họ Ngô ông ạ. Cụ Tổ mình tên là Ngô Đình Du, nhưng bà cô ruột lấy chồng
họ Nguyễn không có con nên đưa cháu về làm con nuôi họ Nguyễn, và đổi họ thành
Nguyễn Trọng Du”. Tôi thích quá liền đùa: “Họ Ngô mới có người tài giỏi thế
chứ!”. Nguyễn Trọng Tạo là người có tài thiên bẩm. Anh kể với tôi nhiều chuyện
oái oăm của cuộc đời anh. Tạo đa tài giỏi giang nhiều lĩnh vực thế, nhưng lại
không có bất cứ một tấm bằng cấp nào trong chuyện học hành. Học cấp 3 Tạo là
học sinh xuất sắc, giỏi cả văn cả toán từng thi học sinh giỏi toàn Quốc, nhưng
khi đi thi tốt nghiệp do làm bài hộ cho bạn, thế là bị đánh hỏng. Sau đó thì đi
bộ đội dài dài. Nguyễn Trọng Tạo được quân đội cử đi học Trường Viết văn Nguyễn
Du khoá I, học đến năm cuối thì công bố bài thơ “Tản mạn thời tôi sống” nên
phải rời trường, rời khỏi Văn nghệ Quân đội về lại Quân Khu Bốn. Điều kỳ lạ là
con người đa tài làm ra rất nhiều bài hát hay ấy lại không học ở Nhạc viện ngày
nào mà chỉ học vài lớp bồi dưỡng ngắn hạn trong quân đội. Có người bảo Nguyễn
Trọng Tạo là nhạc sĩ duy nhất ở nước ta không biết chơi đàn (trừ đàn bà). Sống
với Tạo mười năm ở Huế, tôi chỉ thấy anh mỗi khi sáng tác thì cầm ghi-ta để bấm
“gam” và gõ nhịp, chứ chưa bao giờ thấy anh ôm đàn vừa hát vừa đệm như những
tay sành điệu khác. Hẳn nhiên là biết chơi đàn và biết kỹ thuật để sáng tác
nhạc là điều hoàn toàn khác nhau, nhưng phải nhận rằng nhạc sĩ mà không thèm
chơi đàn cũng là chuyện lạ lùng “xưa nay hiếm”.
Có chuyện lạ nữa là một người nổi
tiếng tài hoa cầm kỳ thi họa như Nguyễn Trọng Tạo, lại không có nhà ở. Trong
khi có ông quan chiếm dụng mấy nhà của nhà nước, thì Tạo phải đi ở nhờ nhà bố
mẹ vợ. 10 năm ở Huế, đóng góp nhiều cho Huế nhưng anh không được cấp nhà như
những người khác. Anh cứ ước ao có một căn hộ (căn hộ chung cư cũng được) để
gọi là “nhà mình”. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm lúc đó là Phó Bí thư thường trực
tỉnh uỷ đã phê vào đơn xin nhà của anh “đề nghị giải quyết” rồi, nhưng cơ quan
này đổ cho cơ quan khác, chạy năm lần bảy lượt không được, đành phải “bỏ của
chạy lấy người” ra “nương thân” ở Hà Nội. Nhờ bạn bè mỗi người một tay vun vào,
Tạo mua được căn hộ 62 mét vuông ở tầng 6 khu chung cư. Ở trên cao ấy, lại
không có cầu thang máy, mỗi lần say rượu lên xuống như đi trong mây. Tạo ra Hà
Nội, Hoàng Phủ Ngọc Tường bị tai biến nằm một chỗ, thế là cái “Chi hội nhà văn
Bến Ngự” của chúng tôi tan rã. Ngày Tạo còn ở Huế, ông Tường còn lành, chiều
nào ba chúng tôi cùng ngồi với nhau ở một quán cóc nào đấy để nghe “Tường nói”,
và nghe Tạo “cảm và luận”.
Nhắc đến Tường lại nhớ chuyện Tạo
làm báo. Tạo là người có chính kiến mạnh, có tài phát hiện và rút tỉa vấn đề
đưa lên báo những điều bạn đọc rất quan tâm. Đến nay Tạo đã từng trực tiếp làm
bốn tờ báo là tạp chí Cửa Việt,Tạp chí Âm nhạc, báo Thơ (chuyên san của báo Văn
Nghệ) và tạp chí Sao Việt. Tạo làm Cửa Việt cùng Hoàng Phủ Ngọc Tường và Nguyễn
Quang Lập nổi đình nổi đám, nức lòng văn nghệ cả nước, nhưng được 17 số thì bị
cấm. Làm Tạp chí Âm nhạc thì đẩy 3 tháng/kỳ lên 2 tháng/kỳ, rồi lên tháng/kỳ,
chất lượng và hình thức đều được cải tiến mạnh mẽ, nhiều người thích, nhưng đến
khi Tạo nghỉ thì nó lại trở về mốc cũ. Tạo làm báo Thơ từ A đến Z như tổ chức
bài vở, biên tập, làm mi báo, trình duyệt bài, rồi ký bản đưa in… Báo Thơ ra
được 18 số thì Tạo bỏ vì không chịu làm khác ý mình. Tạo nhận làm Tổng giám đốc
VVT cũng là để làm báo, đưa ra tạp chí Sao Việt được 4 số đầy hy vọng, nhưng,
vừa được chú ý đã bị “xem lại giấy phép” và không bao giờ thấy tạp chí Sao Việt
nữa. Phải nói thật tình rằng đó là những tờ báo hay, gợi lên được nhiều vấn đề
về học thuật và dân chủ, được độc giả trí thức và bạn đọc cả nước tìm đọc, vì
số nào cũng có những vấn đề nóng bỏng. Ví dụ trên báo Thơ có bài viết rất xác
đáng về vấn đề “thơ tình dục”, hay những bài phỏng vấn đối thoại nảy lửa nghề
nghiệp với các nhà thơ nổi tiếng… Trong tủ sách nhà tôi, 17 số Cửa Việt thời
Tường – Tạo – Lập, 18 số báo Thơ và 4 số Sao Việt là ba loại báo duy nhất được
đóng thành tập để lưu trữ làm tài liệu tham khảo lâu dài. Tạo vẫn khen “bọn
lãnh đạo giỏi” ấy là thời Nguyễn Khoa Điềm (dưới bí thư, trên phó bí thư) mời
Tạo làm phó Tổng biên tập tạp chí Sông Hương, nhưng ông bí thư phán xanh rờn:
“Huế hết người tài sao phải mời Nghệ An? Tay Tạo mà làm để hắn đưa Sông Hương
sang Mỹ à?”. Thế là ông Điềm biết thân biết phận ngay.
Nhưng hình như Nguyễn Trọng Tạo
không làm báo không sống được. Anh viết bài đã đành, nhưng anh phải “làm báo”.
Rời các cơ quan báo chí nhà nước, Tạo về mở ba bốn cái blog, và tuyên bố “tôi
muốn biến blog thành báo điện tử của riêng tôi”. Tạo là người hăng hái cổ võ
nhiều người chơi Blog, góp phần hình thành nhiều Câu lạc bộ Blog ở các địa
phương và được cử làm chủ tịch Hội Blogger Hà Nội của Vnweblogs. Anh dựng mấy
chục blog cho bạn bè: Ngô Minh, Phạm Dạ Thuỷ, Hoàng Vũ Thuật, Hải Kỳ, Mai Văn
Hoan, Hoàng Cát, Nguyễn Quang Lập, v.v… Ai không tự post bài, ảnh lên blog được
thì cứ mail bài, ảnh cho Tạo. Anh giúp tất cả mọi người. Cái tình ấy không ai
quên! Riêng một mình Tạo có ba cái blog: Nguyễn Trọng Tạo, Hội ngộ văn chương,
Sao Việt, cái nào cũng thuộc loại “blog sôi nổi nhất”. Blog Hội Ngộ Văn chương
hay Nguyễn Trọng Tạo như là hai tờ báo văn chương mạng rất hấp dẫn độc giả. Rồi
anh kết hợp với bạn văn hải ngọai lập website Hội Luận Văn Học Việt Nam nhằm
hợp lưu các dòng văn học Việt. Nghĩa là Tạo vẫn không chịu bỏ báo. Anh dùng báo
để nói những nỗi niềm tâm huyết của mình về văn chương và cuộc đời. Âu đó cũng
là cái duyên cái nghiệp của anh.
Cho đến bây giờ, đã gần ba mươi năm
bài thơ “Tản mạn thời tôi sống” của Tạo ra đời, nhưng “thời tôi sống có bao
nhiêu câu hỏi. Câu trả lời thật không dễ dàng chi” như vẫn vận vào xã hội, vận
vào người nghệ sĩ tài hoa này…
Ngô Minh (fb Ngô Minh Khôi)
Thật tuyệt vời cả người viết và nhân vật trong bài viết!
Trả lờiXóaHẬU NGÀY NHÀ BÁO, LÊN MẠNG ĐỌC ĐƯỢC BÀI BÁO NHÀ THƠ NGÔ MINH VIẾT VỀ TÔI. Cảm động quá. Nhớ bạn bè ở Huế. Nhớ những bạn văn chương thuở còn xuân trẻ. Những mối tình cũng lùi xa về quá khứ. Quá khứ không quay lại. Công việc cần làm cũng đã làm. Chỉ còn vài việc nhỏ. Nhiều lúc không còn biết mình là ai. Đọc lại bài viết của bạn, như chợt thức dậy những kỷ niệm của thời nảo thời nào buồn vui cười khóc. Cám ơn Ngô Minh, người bạn văn thân thiết nơi "nước Huế".
Trả lờiXóa