Mấy
bạn facebooker gì đó. Tới quán cơm 2000 dành cho người nghèo xong thấy mấy người
đeo vòng vàng cũng ăn, người đi xe tay ga cũng ăn. Mấy bạn nói người gì tham
lam nè. Không có tự trọng nè. Sao mấy bạn hổng hỏi họ thử, tại sao họ ăn chớ?
Ví như họ hèn mọn vầy, nghe hỏi thì họ bỏ đi thôi. Chớ hổng quýnh các bạn đâu.
Mình
có quen cậu Hùng, quán cơm 2000 bên quận 10. Mấy lần mình đến hỏi, cậu nói người
đeo vòng vàng, xe tay ga đến ăn nhiều lắm nha. Bị vì họ ủng hộ tiền gạo, tới ăn
coi chất lượng cơm mình nấu cho bà con có bảo đảm không. Nhiều người giàu có lắm
mà có mình ên, thèm cảm giác ấm cúng nên ngồi lặng lẽ ăn với vé số, ve chai. Thấy
vui vui, thương gì đâu. Sau mỗi lần có họ, số tiền gạo ủng hộ tăng lên quá trời
đất. Toàn những nhà hảo tâm ẩn danh, hông có nói tên tuổi. Bởi vậy, Hùng nói ai
tới quán cũng vui, cũng có tâm ý riêng cả. Chớ ai đi ăn chực mà đeo vàng chạy
tay ga hà rầm vậy. Thiệt tình!
Hồi
mình đi theo chị Lan vô bệnh viện mắt phát cơm miễn phí. Còn dư vài hộp, chị
Lan mời mình ăn, mình hổng từ chối. Mấy dì mắt băng một con, một con chạy liến
thoắng hỏi chớ con mần báo mà cũng ăn cơm này sao? Mình nói, dạ ăn chớ, mấy dì
ăn được thì con ăn được. Ta nói, bữa cơm hộp sân bệnh viện nó ngon quá chừng.
Mình
đi viết bánh mì từ thiện. Quần Việt Tiến áo An Phước đường hoàng. Mình với tay
lấy một ổ bánh mì gặm. Anh bảo vệ cười toét mắt. "Hiểu rồi nha. Ăn mới hiểu
mà thương bà con chớ. Tui cũng ăn nè. Nhà báo quất một bài thiệt ngon để bà con
ấm lòng, tới ăn ủng hộ nha".
Một
lần có tờ hai nghìn rớt giữa đường Cộng Hòa. Chẳng ai thèm lụm. Đường đông như
cá mòi. Mình dừng xe cúi lụm bỏ túi. Trời quơ, ta nói mấy trăm cặp mắt soi mình
như huê hậu á. Có mấy bạn trẻ trẻ nhếch mép cười duyên thấy ớn. Mình đem tờ tiền
qua quận 1 cho dì ăn xin. Không quên vuốt thẳng, chùi bớt vết bẩn. Chớ để dì biết
tiền mình lụm rồi dì rầu thì sao. Mình nói cái này người SG tặng dì á. Hehe.
Người
Sài Gòn hào hiệp dễ thương lắm à. Người SG gốc, giọng nói cũng rành rẽ hào sảng,
hổng có lấy không của ai cái gì đâu.
Có
đi sâu vào những thân phận, mới hiểu được. Mấy bạn nói người SG xấu xí, là bị
vì có những người hông có mở lòng gì ráo trọi, mà lại hay xét đoán lung tung
hà.
Hổng
có lòng, hổng làm người SG được đâu :)
Nguồn:
Sài Gòn
Chuyện
kể rằng, tại một cái quán nhỏ ở thành phố Venice xinh đẹp, những vị khách đến
đây đã gọi cho mình 1 ly cà phê và không quên gọi thêm một ly "trên tường".
Cô phục vụ sẽ dán lên tường một tờ giấy như là ly cà phê ảo. Người khách uống
phần của mình và trả tiền cho ly cà phê tượng trưng. Sau đó, những người có nhu
cầu uống cà phê nhưng không có tiền vẫn có thể vào quán, lấy một tờ giấy trên
tường, yêu cầu quán phục vụ cho mình mà không phải trả tiền.
Câu
chuyện lãng mạn, y như cái thành phố Venice đã gợi cho bác sĩ Huỳnh Thanh Hiển
(Bệnh viện Tâm thần TPHCM) một ý tưởng đem “ly cà phê trên tường” bên tận trời
Tây về Sài Gòn – thành phố ông đang sống. Khi đề xuất với nhóm bạn là bác sĩ của
nhiều bệnh viện, ý tưởng này được ủng hộ nhiệt tình. Nhưng để câu chuyện trở
nên thực tế với người nghèo, các bác sĩ đã biến tấu thành “dĩa cơm trên tường”.
Họ
chọn 4 quán cơm ở gần Bệnh viện Chợ Rẫy, Bệnh viện Nhi đồng 1, Nhi đồng 2 và một
quán cơm trên đường Mạc Đĩnh Chi (quận 1) để gắn những “dĩa cơm trên tường”.
Các bác sĩ đã dùng số tiền mà họ quyên góp được, mua sẵn những suất cơm ở 4 quán
đó rồi phát phiếu cho bệnh nhân, người nghèo. Đến bữa, người có phiếu “dĩa cơm
trên tường” chỉ cần đến một trong 4 quán cơm này để nhận được những suất cơm miễn
phí. Họ được phục vụ bình đẳng như những vị khách có tiền khác.
Ấy
vậy mà khi ngồi trò chuyện cùng bác sĩ Võ Xuân Sơn (Giám đốc Phòng khám Quốc tế
Exon) – một trong những bác sĩ tham gia chương trình, ông vẫn áy náy: “Thực
lòng, tụi anh muốn làm được nhiều hơn, nhưng sức chỉ có thế”. Ông đang muốn nói
đến 70 “dĩa cơm trên tường” phát đến bệnh nhân và người lao động nghèo mỗi
ngày, trong suốt 6 tháng qua. Ông chê con số đó như thế…còn ít.
“Ly
cà phê trên tường” của Venice là một phiên bản rất lãng mạn về lòng tử tế.
Nhưng người viết bài này tin rằng, “dĩa cơm trên tường”- phiên bản Sài Gòn của
các bác sĩ cũng lãng mạn chẳng kém. Ai đó sẽ hiểu nếu thấy cậu bé đánh giày
đang nhảy chân sáo, cầm trên tay “dĩa cơm trên tường”. Hôm ấy, cậu có thể bảo
toàn 20 ngàn đồng được mẹ “biên chế” tiền cơm cho cả ngày. Sự lãng mạn cũng nằm
trong đôi mắt lấp lánh khi nhận “dĩa cơm trên tường” của một ông lão đang chăm
cháu trong Bệnh viện Nhi đồng 2. Ông đã ăn cơm chay từ thiện hàng tháng trời để
“thằng cháu đích tôn được ăn cơm thịt”…Sự lãng mạn nào ai đong đếm được bằng 70
dĩa cơm hay hơn thế nữa. Quan trọng là cách người ta đã trao cho nhau như thế
nào.
Nguồn
Lao Động
Xem
phản hồi khác
Hoang
Thinh Phan:
Mình từng sống khắp Việt Nam có một nhận xét thật tâm là gần 10 năm
mình sống ở HN không bằng gần 1 năm sống ở SG. Người SG hiền lành, thân thiện.
Hồi đó ăn cơm bình dân ở HN là 20-25k/suất nước trà phải bỏ tiền mua riêng,
canh thì chỉ có nước ko. Còn ở SG cơm có 13k/suất, có thêm canh chua, có trà ướp
hoa nhài thơm phức miễn phí, cơm vừa sạch vừa nhiều thức ăn. Lại còn nhớ da diết
cái quán hủ tiếu gõ đầu ngõ mỗi bát có 10k mà ăn vào nhớ mãi!... Sẽ một lần
quay lại SG ơi!
Thuc
Hoa Tran::
Người
sài Gòn đi xe tay ga ăn cơm 2k nhưng biết đâu họ trả 200k hoặc cũng có khi có
xe tay ga nhưng sa cơ thất thế ngay lúc đó họ Ko có nổi 1k để mua cơm cho con họ
thì sao ; đất Sài Gòn khó nói lắm và người Sài Gòn chẳng ai chấp hay quan tâm vấn
đề đó cả, cái gì cung có lý do của nó, chẳng ai biết trong cái nhà rách nát có
triệu usd hay ngàn cây vàng cho đến khi bà chủ rụng nụ hay ông đại gia tiếng
tăm chẳng có 1 k khi ổng ra đường vì ngân hàng siết nợ cả ^_^ thế nên, đừng vội
đánh giá người ta, nhé !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét