Trong top 10 hải cảng lớn nhất thế giới, có tới 7 hải càng của
Trung Cộng đang đi xuống thậm tệ bởi đòn trừng phạt từ Mỹ. Đã từ lâu Mỹ và EU
đã không phải là nơi sản xuất chính của thế giới. Dựa vào nhân công giá rẻ và
hy sinh môi trường, Trung Quốc đã trở thành nhà sản xuất số 1. Mặc dầu có may mắn
như vậy, nhưng khi có tiền, Trung Quốc thực hiện mộng bá chủ thế giới của mình.
Điều này đã khiến Mỹ quyết định ra tay chống lại.
Mười hải càng lớn nhất thế giới, (đơn vị triệu container).
7 hải cảng lớn của Trung Cộng đang chờ chết:
Thượng Hải
Thanh Đảo (Qing dao)
Thiên Tân
Hồng Kông
Quảng Châu
Thẩm Quyến (Senzhen)
Ninh Ba (Ningbo)
Bị ngấm đòn thương mại, các hải cảng Trung Cộng đang có nguy
cơ đóng cửa và phá sản trong thời gian tới.
Từ Trung Quốc, chuyên gia Xu Yumiao cho rằng Trung Quốc nên
học theo châu Âu, Nhật Bản để đối thoại trực tiếp với Tổng thống Mỹ Donald
Trump và chấp nhận từ bỏ niềm kiêu hãnh để chiến tranh thương mại kết thúc
trong êm đẹp. Theo tờ Bưu điện Hoa nam Buổi sáng (SCMP), nội bộ Trung Quốc đang
có những mâu thuẫn trong bối cảnh Bắc Kinh bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh
thương mại với Washington.
Dường như chiến thuật cứng rắn đã không đem lại tác dụng, và
đó là lý do Bắc Kinh cần phải thay đổi, theo chuyên gia Trung Quốc Xu Yimiao.
Đối đầu thương mại trực tiếp với Mỹ không phải là con đường
để Trung Quốc giành chiến thắng, ông Xu nhận định. Đó là bởi Mỹ những năm qua bị
thâm hụt thương mại Mỹ-Trung đến mức kỷ lục, nên Washington hoàn toàn có thể áp
thuế với 500 tỷ USD hàng hóa nhập vào Mỹ. Ngược lại số hàng hóa Mỹ để Trung Quốc
có thể áp thuế nhỏ hơn nhiều.
Chiến lược liên minh với châu Âu hay các quốc gia khác để cô
lập Mỹ cũng không có tác dụng, ông Xu nói. Cuối tháng trước, Chủ tịch Ủy ban
châu Âu Jean-Claude Juncker có chuyến thăm đến Washington.
Mỹ và EU sau đó đạt được thỏa thuận thương mại về việc EU
mua thêm hàng hóa Mỹ và Mỹ ngừng kế hoạch tăng thuế nhằm vào châu Âu. Như vậy,
châu Âu hoàn toàn không có lý do để ngả về Trung Quốc, đối đầu thương mại với Mỹ,
ông Xu nhận định.
Các nhà quan sát Trung Quốc ngay lập tức cảm thấy lo ngại bởi
hiện tại chỉ còn duy nhất Trung Quốc đối đầu với Mỹ trong cuộc chiến thương mại.
Tháng trước, EU và Nhật Bản đánh dấu bước tiến với chính quyền Trump.
Mexico cũng tự tin sẽ sớm hoàn tất thỏa thuận với Mỹ. Tổng
thống Mỹ Donald Trump còn nhắc đến khả năng gặp người đồng cấp Iran Hassan
Rouhani. Như vậy, Trung Quốc là quốc gia duy nhất không đạt được bước tiến nào
với Mỹ.
Trên khắp châu Âu, từ Berlin cho đến London đều đang siết chặt
đầu tư từ Trung Quốc với lý do an ninh quốc gia. Đây được coi là động thái nối
tiếp luật quốc phòng NDAA mới được quốc hội Mỹ thông qua hồi đầu tháng này.
Chính điều này đã khiến nội bộ Trung Quốc tranh cãi nảy lửa
về việc tiếp tục đối đầu hay hòa hoãn với Mỹ. Những người chủ trương hòa hoãn
cho rằng, Trung Quốc thành công như ngày nay chính là bởi chính sách kinh tế
toàn cầu mà Mỹ và các đồng minh lập nên...
Theo ông Xu, việc Bắc Kinh leo thang căng thẳng với
Washington trong thời gian qua là vì Trung Quốc đã đánh giá quá thấp Mỹ. Cho đến
bây giờ, giới tinh hoa ở Bắc Kinh dường như đã hiểu rõ tình hình trở nên nghiêm
trọng ra sao, và bắt đầu có những đề xuất thay đổi
Toàn cảnh siêu bão Trump đang quần xéo Trung
Quốc
Lúc này, Trung Quốc đang chao đao trước cơn bão mang tên
Donald Trump.
*Cội nguồn cơn bão:
Donald Trump độc, lạ, nhưng cũng học kế sách của Ronald
Reagan, trước đó. Reagan đắc cử TT (1/1981), với khẩu hiệu: “Làm cho nước Mỹ mạnh
trở lại”. Mới đây, Donald Trump đắc cử (1/2017), cũng với khẩu hiệu: “Làm cho
nước Mỹ vĩ đại trở lại”.
Để đạt mục đích, cả hai cùng mưu lược: một tay nâng nước Mỹ,
một tay dìm đối thủ (gây nguy hại nhất cho nước Mỹ). Đối thủ của Mỹ thời Reagan
là Liên Xô, còn đối thủ của Mỹ thời Trump là Trung quốc (TQ).
Khởi sự cuộc chiến của Reagan, là khi ông đứng tại bức tường
Berlin (12/6/1987) kêu gọi: “Tổng Bí thư Gorbachev, nếu ông muốn mưu cầu hoà
bình, thịnh vượng, cho Liên Xô và Đông Âu…hãy đến cổng thành này, hãy mở cánh cổng
này. Gorbachev, hãy phá đổ bức tường này!”. Và sau đó, bằng những diệu kế, 2
năm sau (1989) là các nước Đông Âu và 3 năm sau (1991) là Liên Xô sụp đổ, tan
rã…
Lúc bấy giờ, trong nước Mỹ, lạm phát từ thời Jimmy Cater
bình quân 12,5%, đã giảm xuống còn 4,4%, thất nghiệp dao động 7,5%…nước Mỹ đã mạnh
trở lại, Reagan vững vàng 2 nhiệm kỳ TT.
Còn hiện tại, để huỷ diệt đối thủ, ngày 25/9/2018, đứng trước
Đại hội đồng liên hợp quốc (kỳ họp 73), Donald Trump lên án CNXH, thực chất là
cáo trạng TQ, rằng: “Gần như nơi nào mà CNXH hay CNCS được thử nghiệm, chúng
cũng gây ra đau khổ, tham nhũng và mục nát”. Và kêu gọi: “Tất cả các quốc gia
trên thế giới, cần chống lại CNXH”. Donald Trump lấy cớ ý thức hệ để tuyên chiến
với TQ.
Trước đó, Trump đã “thập diện mai phục” (như tên một bộ phim
của TQ, công chiếu năm ngoái), với những khởi động, mà nhiều người ngắn nhìn, cạn
nghĩ, cho là rồ dại… Đến giữa năm nay, khi cổ máy quốc nội đã tạm êm bánh xích,
Trump bắt đầu trút bão, vùi dập đối thủ.
*Cơn bão “thập diện”:
•Về kinh tế:
Trump kết tội TQ là:”Nền kinh tế phi thị trường”, “Làm biến dạng thị trường”.
Không thể tương tác với nền KT Hoa Kỳ và hoà hợp với KT thế giới…
Trump mở màn tấn công, bằng việc đánh thuế 25% lên 50 tỉ, rồi
10% lên 200 tỉ đô la (13/9) và bây giờ là 567 tỉ, hàng hoá vào Mỹ. Đồng thời,
khoá chặt cửa vào bắc Mỹ của TQ, với việc huỷ bỏ hiệp định NAFTA (1994) đã ký với
Canda và Mexico, thay bằng hiệp định mới USMCA (1/10) với nội dung tiên quyết:
cấm các nước giao thương với “nền KT phi thị trường” TQ.
Cùng lúc, Mỹ xúc tiến thành lập liên minh chống TQ, bao gồm
các nước có nền KT mạnh như EU, Nhật, Úc, Canada, Ấn Độ…Và tiến tới có thể cấm
vận TQ, như đã cấm vận Triều Tiên…
Xoáy lốc hơn, Mỹ chặn mạch máu dầu của TQ. Hàng năm, TQ nhập
khẩu 70% xăng dầu, cho nền KT. Hiện tại, Mỹ đã ngưng cung cấp 1/5 trong số đó.
Và đang bao vây, cấm vận Venezuela, Iran, hai dòng dầu chính chảy về TQ. Trump
cũng lộ ý đồ tháo dỡ tổ chức OPEC, để ngăn chặn từ nguồn.
Một cơn lốc gió độc nữa, sớm muộn sẽ quần đảo TQ: Trump đang
mưu tính đẩy TQ ra khỏi WTO- gạt bỏ ra khỏi cuộc làm ăn toàn cầu, cách ly với
thế giới văn minh…
•Về chính trị:
Trump chỉ trích CNXH (thực chất là chỉa vào TQ): tàn bạo, tham nhũng, mục nát,
đem lại bần cùng, khổ nạn cho người dân. Mục đích của Trump là cô lập TQ trước
cộng đồng quốc tế, đẩy khỏi sân chơi toàn cầu.
Mặt khác, Trump vỗ mặt TQ với việc doạ đuổi như bầy gà, hơn
một triệu người TQ, ra khỏi nước Mỹ (bao gồm 7.000 quan chức chui lũi tại Mỹ,
1,180 triệu người liên quan và 330.000 SV), kể cả đóng băng tài sản, tài khoản.
Độc hiểm hơn, Trump đang tính cuộc cờ: xoá sổ Liên hợp quốc,
để tạo lập một LHQ mới, lấy cớ đẩy TQ ra khỏi HĐBA (gồm có Mỹ, Anh, Pháp, Nga,
TQ), để không có cơ hội cản trở Mỹ, trong các cuộc bỏ phiếu.
Thâm sâu hơn nữa, Mỹ đang tạo tiến trình cho Đài Loan tuyên
bố độc lập, để các khu tự trị Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng ùa theo…
•Về quân sự: Mỹ
đã trừng phạt TQ việc mua vũ khí Nga (tiêm kích và tên lửa), với lý do vi phạm
lệnh trừng phạt của Mỹ, nhằm hạn chế tiềm lực của TQ.
Tiếp đến (30/9), Mỹ điều tàu khu trục USS Decatur, tuần tra
khu vực đảo Ga Ven, Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa… Cùng lúc, thoả thuận bán
cho Đài Loan 1,3 tỉ đô la vũ khí và tuyên bố tháng 11, sẽ tập trận “cấp toàn cầu”
ở eo biển Đài Loan và biển Đông, giỡn mặt TQ.
Giật cấp hơn nữa, Thượng viện Mỹ thông qua Đạo luật NDAA (Đạo
luật uỷ quyền Quốc phòng), trị giá 716 tỉ đô la, dùng để:
– Ngăn chặn hoạt động xâm chiếm đất đai, biển đảo của TQ
trong vùng biển Đông Nam Á (cắt đứt đường lưỡi bò).
– Các hoạt động gián điệp của TQ chống Hoa Kỳ và thế giới.
– Các kế hoạch của TQ làm suy yếu Hoa Kỳ…
* Bão mười phương, tám hướng, đang quần xéo TQ, ngày càng giật
cấp, khó lường. Hậu quả, bước đầu, đã rõ: tỉ giá đồng nhân dân tệ sụt 8%, chỉ số
chứng khoán giảm 21% so với năm ngoái và liên tục đỏ sàn, tuột dốc từng ngày…
Giới não trí TQ, đã bừng tỉnh, ngộ ra: không phải Trump đánh
thuế, gây chiến thương trường, mà Trump đang quần xéo TQ từ mọi phía, với ý đồ
huỷ diệt… Binh pháp Tôn Tử và ngài “Hoàng đế trọn đời” họ Tập, chắc cũng khó
giúp TQ, vượt thoát qua cơn bão độc Donald Trump!
Thế trận căng như dây
đàn, Bố già Trump phái “Clemenza” Pompeo tới Bắc Kinh “nói chuyện phải quấy”
trước khi nổ súng
Một lần nữa tôi lại
mượn “The Godfather” để bình luận về chuyến ngoại giao của ông Pompeo đến Bắc
Kinh vào ngày hôm qua mùng 8 tháng 10. Vụ này phải dùng “The Godfather” thì mới
nói hết tinh thần của câu chuyện.
Trong The Godfather,
mỗi khi cần giải quyết một vấn đề khúc mắc, bao giờ ông trùm Corleone cũng cho
người đến “nói chuyện phải quấy” với đối thủ trước đã. Nếu dàn hòa không xong
thì ông trùm mới phát động chiến tranh. Bởi vì mặc dầu sử dụng sức mạnh súng đạn
nhưng ông trùm bao giờ cũng ưu tiên cho các giải pháp hòa bình trước, vì ông
trùm biết cái giá kinh hoàng của máu xương. Phải bất đắc dĩ lắm mới đổ máu. Tuy
nhiên sau cuộc “nói chuyện phải quấy” mà đối thủ vẫn khăng khăng không chịu hòa
giải thì ông trùm sẽ không ngần ngại đổ máu. Ông trùm sẽ cho trải thảm để bắt đầu
một cuộc huyết chiến thảm khốc kinh hoàng.
Đó là chuyện trong tiểu thuyết của The Godfather..
Nhưng trong đời thật, thật thú vị khi Bố Già Trump hành xử
có nét hao hao trùm Corleone trong nhiều chuyện mà vụ phái ông Pompeo đến Bắc
Kinh ngày hôm qua là một thí dụ.
Trước đó Bố Già Trump đã cho “consigliere” của mình là phó tổng
thống Pence hạch tội đối thủ bằng những lời lẽ đanh thép. Tuy nhiên cũng như
Corleone, bản hạch tội dù đanh thép nhưng những dòng cuối vẫn là tinh thần
không muốn đổ máu khi chưa cần: “Hôm nay, nước Mỹ đang vươn tay ra với Trung Quốc;
chúng tôi hy vọng Bắc Kinh sẽ sớm vươn tay lại – bằng hành động chứ không phải
lời nói, và với sự tôn trọng mới đối với nước Mỹ”.
Thế trận căng như dây đàn, Bố già Trump phái “Clemenza”
Pompeo tới Bắc Kinh “nói chuyện phải quấy” trước khi nổ súng
Đó là lý do mà Pompeo đến Bắc Kinh gặp ngoại trưởng Trung quốc.
Vấn đề là, liệu có thể tránh một cuộc đổ máu hay không. Bởi
vì khi Corleone đã đưa ra điều kiện, thì phải là người biết mình biết ta lắm mới
có thể có cuộc hòa giải... Vì điều kiện đưa ra của Corleone thường là rất ngặt
nghèo. Hôm qua tôi có đọc một bài viết của một tiến sĩ tài chính ngân hàng phát
biểu trong một cuộc hội thảo về chiến tranh Trung – Mỹ mới tổ chức gần đây, cho
rằng vấn đề hòa giải là các mức thuế suất này kia. Không, không phải là chuyện
đó. Chuyện đó thì quá đơn giản và nếu như thế thì không cần đến Bố Già Trump ra
tay. Vấn đề Bố Già Trump muốn phải là vấn đề “đụng nóc” mà toàn bộ giới lãnh đạo
Trung quốc phải vật vã để quyết định.
Cho nên tôi nghĩ chuyến đi của Pompeo lần này chắc khó
thành. Cũng có nghĩa là sau chuyến đi này của “Clemenza” Pompeo, Bố Già Trump
có thể phải chuẩn bị “trải thảm” cho cuộc chiến toàn diện, toàn lực đầy khốc liệt.
(Trần Đình Thu tổng hợp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét