( Nhạc sĩ Tuấn Khanh)
Lúc này, mọi thông tin về Bãi Tư
Chính (Vanguard Bank) đối với người Việt Nam hiện rất mơ hồ. Trên các thông tin
bên ngoài dội về thì gọi là đối đầu, còn phía Hà Nội, thì gọi là đấu tranh. Nếu
dựa trên những ngôn từ này, có thể tự lý giải rằng, Trung Quốc bằng nhiều cách
như đang muốn vào trực tiếp Bãi Tư Chính chứ không chỉ là ngăn Việt Nam thăm dò
và khai thác ở tại Lô 06.1 bể Nam Côn Sơn, phía tây bắc Bãi Tư Chính. Còn Việt
Nam thì dùng tàu của mình cố ngăn đường đi của Trung Quốc, và mặt khác thì nỗ lực
ngoại giao theo kiểu không muốn làm quá.
Nhưng Bắc Kinh rõ ràng không dừng
lại, và bộc lộ rõ việc muốn chiếm lấy Bãi Tư Chính. Ngày 26/7, Phát ngôn viên Bộ
Ngoại giao Trung Quốc Hoa Xuân Oánh tuyên bố rằng Việt Nam “vi phạm quyền chủ
quyền của Trung Quốc đối với Bãi Tư Chính kể từ tháng Năm”, cho thấy cuộc tranh
chấp có nội dung lớn hơn: Bắc Kinh muốn hoàn thành đại nghiệp đường 9 đoạn trên
biển Đông, mà Việt Nam là kẻ gây khó trước mắt.
Trên bàn làm việc của các cơ
quan tình báo quốc tế, kịch bản về một Bãi Tư Chính còn thuộc quyền Việt Nam,
và một Bãi Tư Chính vào tay Trung Quốc ắt đã được lập ra, và cục diện thế giới
cũng sẽ thay đổi, dựa vào đó. Từ tháng 5/2019, các thông tin tình báo và chuyển
động trên biển Đông đã cung cấp cho ông Derek Grossman, nhà phân tích quốc
phòng của Mỹ nhận định rằng sớm muộn gì trong năm nay, Trung Quốc sẽ mở một cuộc
chiến trên biển với Việt Nam về pháp lý, và có thể cả đụng độ nhanh. Giờ thì điều
ấy đã thành sự thật.
Mỹ cũng nhận biết rõ tính toán
này của Trung Quốc nên việc tăng cường các chuyến hải hành tự do, gọi là FONOP,
hay lên giọng chỉ trích trực tiếp và mạnh mẽ Bắc Kinh là điều dễ hiểu. Tờ The
National Interest, số ra ngày 31/7, của tác giả David Axe, với bài viết có nhan
đề “Phi tiễn của Mỹ và Trung Quốc nằm chen cứng trên biển Đông, ai sẽ thắng?”
(Here's How China and America's Missiles in the South China Sea Stack Up, who
wins?) đã nhận định như vậy. Bên cạnh đó, Trung Quốc cũng không ngần ngại phô
trương việc mang các phi tiễn chống hạm vào biển Đông, thử nghiệm hồi đầu tháng
7/2019 như một cách ngầm cảnh báo.
Rõ ràng hơn, Bắc Kinh cũng phô
trương trên tờ Hoàn Cầu Thời Báo rằng hàng loạt các phi đạn tầm xa có tên DF-26
đã được kéo đến vùng Nội Mông (cách vùng biển Hoàng Sa khoảng 2000 dặm), hướng
vào các lộ trình tự do hải hành của Mỹ. Hoàn Cầu Thời Báo cũng không ngần ngại
tuyên bố DF-26 có tầm bắn đến 2.500 dặm, và sẽ đánh trúng bất kỳ chiến hạm nào
của Mỹ trong vài giây.
Kịch bản của việc Trung Quốc muốn
cướp Bãi Tư Chính là gì? Các nhà phân tích phỏng đoán rằng sau khi tạo các bước
gây căng thẳng lên cao, các tàu cá – mà thực tế là các tàu dân quân biển sẽ được
đưa ra hàng đầu để tiến vào mục tiêu, sau đó, tạo ra một tình huống bị phía Việt
Nam ngăn chận, đánh chìm… dẫn đến cuộc gia tốc và can thiệp của hàng chục tàu cảnh
sát biển vũ trang Trung Quốc “bảo vệ tàu cá vô tội”. Bãi Tư Chính có thể có một
cuộc đổ bộ thần tốc của Trung Quốc, không khác gì trường hợp đảo Gạc Ma. Sau
khi cắm cờ, Bắc Kinh có thể ung dung đối phó với Việt Nam – một quốc gia mắc cạn
với chiến sách “ba không” của mình, tức 1/ không tham gia các liên minh quân sự.
2/ không đi theo bất kỳ nước nào để chống lại một nước khác. 3/ không có căn cứ
quân sự của nước ngoài trên lãnh thổ Việt Nam.
Việt Nam, trong cách thức “đấu
tranh” của mình, đang chuyển hướng bố cáo dần các sự việc với các quốc gia để tạo
áp lực quốc tế. Gần đây nhất, là Hà Nội đã chuyển sự kiện cho New Delhi – cũng
là một cách thăm dò phản ứng Bắc Kinh. Sau Ấn Độ, có thể sẽ có thông tin thêm,
rộng hơn, phản đối tăng cấp độ. Nhưng đó cũng là một con dao hai lưỡi vì Bắc
Kinh sẽ đẩy nhanh tốc độ lấn chiếm, trước khi mọi chuyện bùng phát ở tầm quốc tế
hơn là giữa một vài nước.
Có nhiều hy vọng từ đám đông bàn
tán trên các trang mạng Việt Nam, là Mỹ sẽ can thiệp cho Việt Nam. Nhưng đó là
một khả năng rất thấp. Bởi câu chuyện Bãi Tư Chính đang trở thành chuyện riêng
của anh em nhà Cộng sản – đặc biệt khi Nga vẫn phớt lờ khi công ty khai thác dầu
khí Rosneft của họ bị uy hiếp. Và quan trọng nhất, Mỹ sẽ không có tư cách gì
can thiệp cho Việt Nam, khi các cơ hội về một liên minh hợp tác quốc phòng luôn
bị Hà Nội né tránh. Hãy nhìn vào Hồng Kông, nếu có sốt ruột trước phong trào
đòi dân chủ ở đó, Mỹ cũng không thể làm gì hơn là chỉ trích.
Việt Nam cũng vậy, đặc biệt, mọi
chuyện có vẻ như thuận buồm xuôi gió cho Trung Quốc, khi người đứng đầu tối cao
của đảng- nhà nước Việt Nam là Nguyễn Phú Trọng chỉ nói chuyện tham nhũng, mà
không cất một tiếng nào về an nguy quốc gia, dù gần 1 tháng bị uy hiếp và xâm lấn.
Bãi Tư Chính có thể sẽ mất như Gạc
Ma. Và sau đó, người dân Việt Nam sẽ rồi chỉ còn nghe lời tuyên bố dữ dội của một
quan chức cấp cao rằng chuyện đòi lại Hoàng Sa, Gạc Ma, Tư Chính là điều của thế
hệ con cháu phải làm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét