Thứ Năm, 13 tháng 4, 2023

NGUYỄN LÂN THẮNG: THƯ GỬI BÉ ĐẬU

 


Con thương yêu của bố!
Khi sinh con ra trên đời này thì bố mẹ đã đến tuổi có thể sắp có cháu, đó là một thiệt thòi rất lớn với con. Mẹ hay đùa là bố mẹ chỉ còn khoảng ba chục năm nữa ở bên con, biết làm sao được với số phận con nhỉ. Nhưng bố vẫn ngàn lần cảm ơn số phận đã mang con đến cho bố mẹ, bố chấp nhận những khó khăn không thể tránh khỏi khi mai này con lớn lên trong cảnh cha già con cọc. Chính vì thế bố muốn viết thư này cho con để mai sau, khi nhỡ ra con còn chưa hiểu việc đời mà bố đã đi xa thì đây là những dòng tâm tư để con hiểu được lòng bố.
Con được sinh ra trong hoàn cảnh xã hội rất rối ren, lòng người ly tán, đất nước bị xâm lăng. Gia đình mình vốn thuộc loại công thần trong xã hội miền Bắc, được nhiều người quyền cao chức trọng cũng như người dân nể trọng. Nếu xã hội vẫn bình bình như trước đây thì đó là một lợi thế mà chắc chắn con sinh ra sẽ được đủ đầy hơn mọi người. Nhưng than ôi, cái chế độ mà gia đình ta cũng như nhiều gia đình khác đổ cả máu và mồ hôi để phụng sự nó hàng chục năm về trước đã không còn vì đất nước, vì nhân dân nữa. Người ta đã phản bội tất cả những gì đã hứa với dân để vun vén cho quần thần, cho gia tộc của họ. Tham nhũng tràn lan, đạo đức băng hoại, tài nguyên kiệt quệ, công nhân làm đĩ, nông dân ăn mày, trí thức hạ mình, tổ quốc lâm nguy, nợ nước ngoài đến đời con chắc chắn chưa trả được.
Tất cả những điều đó là hậu quả của sự nói dối. Người ta nói dối để có nhiều người ủng hộ cách mạng cướp chính quyền. Người ta nói dối để dân tộc lao vào đánh nhau như quân thù hòng phục vụ mưu đồ của nước lớn. Người ta nói dối để giữ vững quyền lực sinh sát điều khiển xã hội muôn đời. Người ta nói dối để người dân tự hào trong vũng lầy nghèo đói. Kẻ nào dám thốt lên sự thật ngược ý họ thì không những bản thân mà gia đình sẽ khốn nạn. Thế rồi khi sống trong sự dối trá hơn nửa thế kỷ, cả xã hội dần quên đi những gì thuộc về quy luật của tự nhiên, đó là sự thật. Không có sự thật thì vĩnh viễn không cái gì có thể tồn tại và phát triển được. Cái cây muốn tồn tại được thì cái rễ phải lần tìm đến chỗ có nước, cái lá phải vươn đến ánh mặt trời. Sẽ ra sao nếu nó bị đánh lừa đến chỗ không có nước, không có nắng… con người cũng như vậy thôi con ơi.
Sự thật là điều kiện sống còn để mọi cơ thể sống trong tự nhiên hay cấu trúc xã hội phát triển. Mọi cơ thể sống thì phải có sự trao đổi chất, nếu thông tin phản hồi méo mó thì mọi cấu trúc sống sẽ không thể tự hấp thu hay loại bỏ những gì cần thiết trong quá trình tồn tại và phát triển. Xã hội loài người cũng vậy, và vì thế sự thật mới quan trọng đến nhường nào. Thế mà vì sự thật, đã bao người thức tỉnh vùng lên đấu tranh trong xã hội để rồi nhận lấy kết cục bi thảm khôn lường. Cũng có những người vì mạng sống của họ, vì gia đình của họ, họ phải chấp nhận sống chung với sự giả dối. Bố không trách họ vì quyền được sống của mỗi con người là tối cao, nhưng nếu cứ chấp nhận mãi như vậy thì hậu quả đã rõ ràng. Đó chỉ là cách sống mòn và thế hệ sau đã lãnh đủ.
Bố có thể có nhiều lựa chọn. Nếu chấp nhận cuộc sống giả dối, tung hô những điều dối trá, tận dụng những quan hệ và lợi thế sẵn có thì sẽ chả thiếu thứ gì. Rồi khi mai này đất nước tan hoang, ta có thể ra nước ngoài sinh sống không cần biết nước Việt ra sao. Rồi con sẽ được sống trong môi trường bình yên với những điều kiện giáo dục, y tế, văn hóa tốt nhất. Nhưng con ơi, không ai chọn được tổ quốc, không ai lựa được gia đình. Bố yêu con như thế nào thì bố cũng yêu mảnh đất này như thế. Bố không thể chấp nhận làm kẻ bỏ chạy mà phải chiến đấu bằng được để giữ mái nhà tổ quốc này cho con. Bố không thể nhởn nhơ sống cho riêng mình khi xung quanh toàn khổ đau và nước mắt. Đối với bố đó không phải là hạnh phúc. Bố ước gì con được sống trong một tương lai tốt đẹp hơn bố. Con được sống trong tình thân ái, trong niềm tin, niềm hân hoan và những thứ mà một con người đáng được hưởng.
Có thể bố sẽ thất bại. Có thể bố sẽ không được ở bên con ba mươi năm còn lại như dự tính. Nhưng dù thế nào bố cũng đã quyết định thế rồi, và nếu cuộc đời con gặp những khó khăn vì bố gây ra thì xin con hãy nhớ về một ông bố đã tuyệt vọng chiến đấu để con có cuộc sống hạnh phúc đích thực mà tha thứ cho bố.
Bố yêu con rất nhiều, bé Đậu tuyệt vời của bố!
Nguyen Lan Thang
_______
Bài của nhà hoạt động Trịnh Hữu Long:
NGUYỄN LÂN THẮNG
Nguyen Lan Thang bắt đầu hoạt động xã hội năm 2011, khi mỗi vụ án chính trị là một sự kiện nóng, thu hút rất nhiều dư luận quan tâm. Giờ đây, khi anh chuẩn bị ra toà vào ngày mai trong vụ án chính trị của riêng mình thì câu chuyện của anh chìm nghỉm trong vô số dòng thác thông tin cuồn cuộn chảy trên mạng.
Án chính trị giờ đây trở thành chuyện cơm bữa. Mọi thứ đã tệ hơn rất nhiều so với năm 2011.
Rất nhiều luật lệ cũ cũng đang bị phá vỡ.
Không những các nhà bất đồng chính kiến như anh Thắng bị bỏ tù, mà giờ đây lãnh đạo các tổ chức NGO có đăng ký cũng xộ khám.
Các đại gia thét ra lửa một thời, tưởng như không bao giờ bị đụng tới, nay cũng lũ lượt kéo nhau vào tù, nhiều người còn chết trong trại tạm giam chứ không chờ được tới ngày xử án.
Rồi việc làm quan - một thời cũng tưởng như không bao giờ bị ai đụng tới và sẽ luôn luôn có thể ăn tiền trắng trợn rồi "hạ cánh an toàn" - nay cũng trở thành nghề nguy hiểm. Xin vào nhà nước, vào biên chế giờ đây không còn là lựa chọn đầy triển vọng như 20 năm trước nữa.
Xã hội đang thay đổi chóng mặt chỉ trong chục năm, hai chục năm. Một trật tự mới đã hình thành, xoá nhoà các ranh giới cũ.
Nhưng, có một loại ranh giới đã được nới rộng ra, đó là ranh giới ngôn luận, không phải vì chính quyền cho phép, mà vì rất nhiều người dân đã thực hành những ngôn luận chính trị mới.
Nguyễn Lân Thắng sẽ luôn được nhớ tới như một trong những người can đảm đứng vào giữa những ranh giới ngôn luận cũ và bằng tiếng nói quyết liệt của mình đã góp phần cơi nới không gian tự do cho chúng ta. Anh là một trong những gương mặt nổi bật nhất của một thế hệ nhà hoạt động.
Người ta sẽ nhớ rằng anh đã lăn xả chụp những bức hình đáng giá trong rất nhiều cuộc biểu tình, đã lặn lội về Văn Giang để chụp những khoảnh khắc lịch sử của cuộc cưỡng chế đất trong không khí khủng bố năm 2012, đã rong ruổi đi vận động quốc tế ở nước ngoài năm 2013, và bằng kênh Facebook của mình lên tiếng cho những người thấp cổ bé họng suốt hơn chục năm qua.
Tôi quen biết anh vì cả hai cùng bắt đầu hoạt động năm 2011 ở Hà Nội. Rất nhiều bức hình đẹp của tôi trong cuộc biểu tình đó là do anh chụp. Ngày anh ra toà, tôi biết nói gì đây? "Tự do cho Nguyễn Lân Thắng"? Cũng được nhưng nói nhiều thành sáo mòn. "Mong anh bình an"? Bình an làm sao khi ở trong tù. Tôi chỉ tin chắc là anh rất bình tâm.
Xưa người ta hay nói "chế độ có tồn tại được 5-10 năm nữa không mà tuyên án người ta chừng ấy năm?" Tôi không có cơ sở để đánh giá những tuyên ngôn ấy. Những người như Lân Thắng hay Đoan Trang biết việc họ làm là đúng. Có lẽ với họ chỉ cần vậy là đủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét