Trong thời gian này, tôi thấy như sau cơn bảo tố của cái gọi là “Nhân văn giai phẩm” thì cuộc sống của nhiều văn nghệ sĩ vẫn chưa được bình an. Lẫn khuất đâu đó thái độ né tránh, sợ liên lụy đến bản thân với những người từng bị đưa vào danh sách đen. Tôi nhận thấy rất rõ một số bạn hồi còn ở thị trấn đìu hiu An Nhơn Bình Định, nhà tôi lúc nào cũng đông khách. Lúc thì chú Nguyễn Thành Long ở dưới Qui Nhơn lên, chú Khánh Cao trong xóm Lò Rèn ra, lúc thì chú Tế Hanh ở Quãng Ngãi vào, hoặc chú Hoàng Châu Ký đi công cán ghé ngủ qua đêm… Các chú đến nhà tôi để tranh luận cùng ba nhiều vấn đề. Còn giờ, hầu như, tôi chỉ gặp chú Nguyễn Thành Long, chú Phạm Hổ, chú Nguyễn Đình và vài bạn mới quen cùng làm ở 51 Trần Hưng Đạo - Hà Nội.
Hồi đó, vì không biết ba tôi có tên trong danh sách NVGP, vậy nên khi thấy các chú nhà thơ trước đây hay tụ tập tại nhà tôi mà giờ không gặp nên trong lòng thắc mắc. Song le, ba lại có những ông bạn rất mới.
Cuộc sống lúc bấy giờ dựa chính vào mấy cái tem phiếu và bià mua nhu yếu phẩm. Bìa có phân biệt hẳn hoi.
Bìa A: gồm cán bộ từ Bộ trưởng trở lên
Bìa B: gồm các bác vị từ Thứ trưởng, Vụ trưởng...
Và câu thơ để phân biệt cho các gia đình đến những nơi này mua:
Tôn Đảng là của vua quan
Nhà thờ là của trung gian nịnh thần
Vỉa hè là của nhân dân anh hùng.
Tôi làm việc ở Nông trường quốc doanh Ba Vì không biết gia đình tôi thuộc thành phần nào. Nhưng những người bạn mới của ba thì:
Tôi hay gặp họ vào các ngày nghĩ bù. Đặc biệt khi nhìn thấy có một ông to, béo, tôi ngỡ là ông Tây; tôi lo, sợ hàng xóm thấy sẽ nghi ba giao lưu với người nước ngoài để làm gián điệp. Tôi rỉ tai nói nhỏ: “Sao ba dám đưa Tây về nhà?”. Ba tôi phì cười, nháy mắt với ông to béo:- “Đây-bác Quang Dũng, không phải ông Tây đâu mà con lo” Và cả hai cùng cười với tôi. Chả là bấy giờ, không ai dám quan hệ với người nước ngoài; hàng xóm biết, đi báo công an Khu vực theo dõi ghi vào sổ đen.