Tg: Hoa Như Nguyễn
20 tuổi, chị và anh tổ chức đám cưới. Anh hiền lành, đẹp trai, là mơ ước của nhiều người. Cưới nhau được 5 tháng, một đêm ngủ say, anh ngủ luôn. Chị lay mãi, lay mãi, không thấy anh dậy, chị hét toáng lên. Bố mẹ chồng chạy vào, khiêng anh đi cấp cứu. Anh vẫn không qua khỏi.
Nhà quê, dân tình kháo nhau. Anh bị trúng phong, cấm phòng... rồi do chị gò má cao... sát chồng.
Rồi vân vân và vân vân.
Chị khóc, khóc ngất, tiếc thương anh đoản mệnh. Trời cho chị gặp anh, mà không cho chị hưởng phúc bền.
- Chị nín đi chị. Chị khóc nhiều, mệt đấy, anh mất đi rồi, nhưng còn cái thai trong bụng chị. Nếu chị yêu thương anh, nghĩ đến dòng tộc, chị đừng khóc nữa, giữ lấy cháu chị ơi.
Cô em chồng nghẹn ngào ôm chặt chị vỗ về. Rồi em chồng bón sữa cho chị.
Rồi tiếng người hô cấp cứu, cấp cứu, chị lờ mờ nghe trong mơ màng...
Đúng rồi, chị phải tỉnh táo, chị phải cố gắng giữ lấy đứa bé. Nó 4 tháng rồi, đang trong bụng mẹ đã mồ côi cha. Nước mắt chị cố ghìm mà cứ tuôn chảy.
Giữ gìn, 9 tháng 10 ngày chị sinh một thằng cu.
Khỏi phải nói cả gia đình, họ hàng, bố mẹ chồng chị vui sướng đến mức nào. Chồng chị là con trai một, đích tôn của dòng họ. Anh mất rồi, may mắn thay lại có cháu trai mới dõi.
Hôm đầy tháng cháu, bố mẹ chồng tổ chức những 10 mâm cỗ. Mời thật nhiều người.
Niềm vui lớn chẳng tày gang. Khi con được 8 tháng, con sốt. Bế con lên bệnh viện, bác sĩ lắc đầu: cháu bị xuất huyết não, không cứu được nữa chị ơi.