Ngày 14/9 năm nay đánh dấu 56 năm công hàm
ngoại giao do Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, ông Phạm Văn Đồng ký
để phúc đáp tuyên bố của CHND Trung Hoa hôm 04/9 năm 1958 về hải phận
12 hải lý của nước này.
Công hàm của cố Thủ tướng Bắc Việt Nam khẳng
định Chính phủ ở miền Bắc Việt Nam "ghi nhận và tán thành" tuyên bố của
Chính phủ Trung Quốc quyết định về hải phận này và "sẽ chỉ thị cho các
cơ quan Nhà nước có trách nhiệm" của Việt Nam "triệt để tôn trọng hải
phận 12 hải lý" của Trung Quốc.
Văn kiện này, vẫn được Trung Quốc coi là "cơ
sở pháp lý" hậu thuẫn cho lý lẽ của Trung Quốc trong tranh chấp biển
đảo với Việt Nam, tiếp tục gây tranh luận trong công luận trong và
ngoài nước ở Việt Nam.
Nhân dịp này, NSGV xin giới thiệu bài viết của học
giả Pháp, bà Duy Tân Joële Nguyễn, chuyên gia chính trị học và luật quốc
tế, người đã có nhiều nghiên cứu về tranh chấp trên Biển Đông, để bạn
đọc tham khảo:
Quyền lợi quốc gia trên biển
Với Grotius, luật gia Hà Lan vào thế kỷ 17, biển
thuộc về tất cả mọi người. Đồng thời, trong một phân tích có liên quan
mà có thể được mô tả như là tiên báo, Sir Walter Raleigh, đã viết: "Ai
nắm giữ biển là nắm giữ sự giàu có của thế giới, ai nắm giữ sự thịnh
vượng của thế giới nắm giữ thế giới."
Từ giữa thế kỷ 20, nhiều quốc gia giáp biển đã
tán thành phân tích này. Các vấn đề địa chiến lược và kinh tế cũng đã
trở nên ngày càng tường minh.
Công ước LHQ về Luật Biển, có hiệu lực vào tháng
11/1994, thừa nhận chủ quyền của các quốc gia trên lãnh hải của họ
nhưng đặc biệt là quyền khai thác các vùng nước, đất đai và tầng ngầm
trên một khu vực đặc quyền kinh tế 200 hải lý (370 km) tính từ bờ biển
của họ.
Quy định quyền sở hữu theo luật pháp quốc tế về
nguồn lợi thủy sản, khoáng sản, dầu khí đã dẫn đến sự xuất hiện của vô
số các cuộc xung đột giữa các quốc gia ven biển.
Vì vậy, Cuốn 'Bản đồ địa chính trị về không
gian hàng hải' (Atlas géopolitique des espaces maritimes) đã viết vào
năm 2010 rằng:
"Trong vòng 50 năm qua, hàng chục triệu cây số
vuông vùng biển trước đây tự do về chủ quyền đã bị các nhà nước kiểm
soát , điều đã dẫn đến cuộc đại chinh phục lãnh thổ lớn nhất mọi thời
đại."
Các quốc gia từ đây đều tính toán đến các được
mất có tính chiến lược quân sự để bảo vệ các vùng cung cấp tài nguyên và
để đảm bảo các tuyến đường thương mại và cung cấp các nguồn lực.
Trung Quốc, nhận thức các quyền lợi mà nước này
có thể thấy được, đơn phương tuyên bố chủ quyền đối với phần lớn biển
Đông (la Mer orientale), bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa,
bởi một tấm bản đồ được gọi là "đường lưỡi bò" và viện dụng sức mạnh
(chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa từ năm 1974 sau một trận chiến trên biển,
trái với Hiến chương của Liên hợp quốc, và có các hành vi thù địch
thường xuyên từ đó tới nay).
Chính trong bối cảnh này, chứ không phải trong
bối cảnh tồn tại vào năm 1958, cần phân tích cuộc xung đột giữa Trung
Quốc và các nước có chung biên giới trên Biển Đông, trong đó có Việt
Nam, về chủ quyền đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa và đặc biệt
hơn, trên khía cạnh pháp lý, theo quy định của pháp luật quốc tế, về
tuyên bố của Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Phạm Văn Đồng vào ngày
14/9/1958.
Hành động chính trị trong bối cảnh
Ngày 14/9/2012 tròn 54 năm việc Thủ tướng Phạm
Văn Đồng phúc đáp một tuyên bố của Trung Quốc ngày 4/9/1958, thiết lập
phạm vi 12 dặm về lãnh hải từ đất liền của nước này, bao gồm hai quần
đảo nói trên. Ông lưu ý "ghi nhận và tán thành" trong bản
tuyên bố về quyết định của Trung Quốc. Ông bổ sung trong công hàm rằng:
"Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa sẽ tôn trọng quyết định ấy và sẽ
chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải
phận 12 hải lý của Trung Quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trên mặt bể."
Đối với Trung Quốc, bản tuyên bố 1958 này phải
được xem xét như sự công nhận pháp lý của Việt Nam về chủ quyền của
Trung Quốc trên hai quần đảo này (Hoàng Sa, Trường Sa.)
Mớ các xung đột trong khu vực này kể từ đầu thế
kỷ 20 làm cho việc phân tích trở nên vô cùng phức tạp đối với bản tuyên
bố này, vốn chỉ là một hành động chính trị và ngoại giao mà không công
nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo.
1. Khi Trung Quốc lập bản tuyên bố ngày 04 tháng
9 năm 1958, nước này đang ở trong một bối cảnh xung đột cao với Hoa Kỳ.
Lại có cuộc chiến Triều Tiên năm 1950. Các cuộc tấn công các đảo Quemoy
và Matsu năm 1954-1955 và năm 1958 để giải phóng Đài Loan, đã dẫn đến
phản ứng của Hoa Kỳ bảo vệ Đài Loan.
Vì Trung Quốc không phải là thành viên của Liên
Hiệp Quốc vào lúc các cuộc thảo luận phát triển luật biển khởi đầu, bằng
tuyên bố này, Trung Quốc đã khẳng định chủ quyền đối với Đài Loan và
giành quyền tuyên bố của mình trên hai quần đảo thuộc về Việt Nam.
Nhưng theo luật pháp quốc tế, rõ ràng việc khẳng
định chủ quyền này không có cơ sở. Tại Hội nghị San Francisco năm 1951,
trong Hiệp ước Hòa bình với Nhật Bản, 46 tiểu bang đã từ chối công nhận
chủ quyền của Trung Quốc đối với các hòn đảo, bất chấp các phản đối của
Trung Quốc. Đây là chủ quyền mà Trung Quốc không tuyên bố khi ký kết
hiệp ước hòa bình song phương với Nhật Bản. Ngoài ra, Hiệp định Genève
năm 1954 quy định việc tuân thủ của các quốc gia ký kết, bao gồm cả
Trung Quốc, đối với: "nền độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn
lãnh thổ của Việt Nam."
2. Tuy nhiên, trong tình huống này, và vì lý do
các mối quan hệ đặc biệt đã tồn tại giữa Trung Quốc và Bắc Việt Nam, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng chỉ có thể phúc đáp. Tuy nhiên, với rất nhiều thận
trọng và ngoại giao, không có thời điểm nào, bản tuyên bố nhắc tới hai
quần đảo, vốn là chủ đề hiện nay về xung đột tuyên bố chủ quyền giữa
Trung Quốc và Việt Nam.
Hậu thuẫn của Trung Quốc, trong 19 năm xung đột
giữa Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Hoa Kỳ, đã "đánh bẫy" chính phủ, như
sự thừa nhận sau đó của ông Phạm Văn Đồng.
Hành động chính trị không hợp luật quốc tế
Đây là lập luận hậu thuẫn nước Cộng hoà Xã hội
Chủ nghĩa Việt Nam, bác bỏ nguyên tắc theo luật pháp quốc tế được viện
dẫn bởi Trung Quốc bắt buộc Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam công nhận
chủ quyền của Trung Quốc đối với các quần đảo.
Trước hết, vào năm 1958, khi ông Phạm Văn Đồng
thực hiện tuyên bố này, ông không đề cập các quần đảo Hoàng Sa và Trường
Sa, ông đã thực hiện một tuyên bố đơn phương. Ông không liên đới Việt
Nam vào đó, điều mà ông không thể làm. Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không
phải là Chính phủ có thẩm quyền đối với vùng lãnh thổ: "Chúng tôi không
thể từ bỏ cái gì mà chúng tôi không có thẩm quyền".
Cần phải nhớ rằng Trung Quốc chỉ quan tâm đến
các quần đảo này vào đầu thế kỷ 20 (1909) trong khi nó đã được tìm thấy
từ thế kỷ 18, Vương quốc An Nam đã quản lý có hiệu lực các quần đảo này;
sau đó, trong thời kỳ thuộc địa, Pháp đã quản lý chúng, và sau Hiệp
định Genève, Nhà nước Nam Việt Nam, cho đến tận năm 1975, luôn luôn
khẳng định và bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên các quần đảo này.
Bác bỏ nguyên tắc ngăn chặn
Trong pháp luật quốc tế, ngăn chặn là một nguyên
tắc theo đó một nhà nước phải được coi như liên hệ với hành vi của nó
trong quá khứ, và do đó không thể khẳng định một tuyên bố mới, không thể
tuyên bố hoặc hành động mâu thuẫn với những gì mà nhà nước đó đã tuyên
bố hoặc thực hiện từ trước, để bảo toàn tính chất chắc chắn pháp lý và
sự tin cậy giữa các quốc gia. Tuy nhiên, ngăn chặn không có nghĩa là một
nhà nước bị ràng buộc bởi tất cả những gì mà nhà nước đó đã tuyên bố.
Theo lý luận, có bốn điều kiện phải được đáp ứng.
(i) Tuyên bố hoặc quyết định phải được thực hiện bởi một cơ quan có thẩm quyền một cách rõ ràng và không lập lờ nước đôi.
(ii) Nhà nước tuyên bố "ngăn chặn" phải chứng
minh rằng nhà nước này đã có được lòng tin trong cam kết mà nhà nước này
đã thực hiện và hành động đúng theo;
(iii) Nhà nước phải chứng minh rằng quốc gia của mình đã bị thiệt hại hoặc quốc gia kia đã hưởng lợi.
(iv) Nhà nước đã cam kết phải thực hiện nhất quán và luôn luôn nhất quán.
Kết quả là, nhà nước phải bày tỏ ý định quả quyết muốn được ràng buộc bởi cam kết này và sẽ tôn trọng nó.
Phân tích của chúng tôi đối với tuyên bố của ông
Phạm Văn Đồng thấy nó không hội đủ nguyên tắc ngăn chặn nói trên, một
số điều kiện còn thiếu, đặc biệt, dự định nhằm công nhận chủ quyền của
Trung Quốc trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa không hề được trình bày
một chút nào trong bản tuyên bố này.
Những tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc không
còn phải là những tuyên bố của năm 1958. Các lợi ích địa chiến lược và
kinh tế đang chi phối chính trị Trung Quốc.
Sự thể hiện ý chí về quyền lực, dựa trên sự hồi
sinh của các giá trị Khổng giáo, vốn là phương thức phục hồi chủ nghĩa
quốc gia dân tộc trong người dân Trung Quốc cũng đang gặp lại sự đáp ứng
đối lại từ lòng yêu nước của người dân Việt Nam.
Tất cả những nhân tố này, không nghi ngờ gì, sẽ
làm cho việc giải quyết tranh chấp về chủ quyền ở Biển Đông trở nên vô
cùng khó khăn.
Gửi cho BBC Việt ngữ từ Pháp. Bài viết phản ánh quan điểm riêng và lối
hành văn của tác giả, bà Duy Tân Joële Nguyễn, học giả và chuyên gia về
chính trị và tư pháp quốc tế từ Pháp.
***************
Tài liệu tham khảo:
TUYÊN BỐ NGÀY 4/9/1958 CỦA CP TRUNG QUỐC VỀ LÃNH HẢI & CÔNG HÀM CỦA CP VNDCCH.
(Ðược thông qua trong kỳ
họp thứ 100 của Ban Thường Trực Quốc Hội Nhân Dân ngày 4 tháng 9 năm 1958)
Cộng Hòa Nhân Dân Trung
Quốc nay tuyên bố:
(1) Bề rộng lãnh hải của
nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc là 12 hải lý. Ðiều lệ này áp dụng cho toàn
lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên
đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các
hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Penghu, quần đảo Ðông
Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc
Trung Quốc.
(2) Các đường thẳng nối
liền mỗi điểm căn bản của bờ biển trên đất liền và các đảo ngoại biên ngoài
khơi được xem là các đường căn bản của lãnh hải dọc theo đất liền Trung Quốc và
các đảo ngoài khơi. Phần biển 12 hải lý tính ra từ các đường căn bản là hải
phận của Trung Quốc. Phần biển bên trong các đường căn bản, kể cả vịnh Bohai và
eo biển Giongzhou, là vùng nội hải của Trung Quốc. Các đảo bên trong các đường
căn bản, kể cả đảo Dongyin, đảo Gaodeng, đảo Mazu, đảo Baiquan, đảo Niaoqin,
đảo Ðại và Tiểu Jinmen, đảo Dadam, đảo Erdan, và đảo Dongdinh, là các đảo thuộc
nội hải Trung Quốc.
(3) Nếu không có sự cho
phép của Chính Phủ Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, tất cả máy bay ngoại quốc và
tàu bè quân sự không được xâm nhập hải phận Trung Quốc và vùng trời bao trên
hải phận này. Bất cứ tàu bè ngoại quốc nào di chuyển trong hải phận Trung Quốc
đều phải tuyên thủ các luật lệ liên hệ của Chính Phủ Cộng Hòa Nhân Dân Trung
Quốc
(4) Ðiều (2) và (3) bên
trên cũng áp dụng cho Ðài Loan và các đảo phụ cận, quần đảo Penghu, quần đảo
Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác
thuộc Trung Quốc.
Ðài Loan và Penghu hiện còn
bị cưỡng chiếm bởi Hoa Kỳ. Ðây là hành động bất hợp pháp vi phạm sự toàn vẹn
lãnh thổ và chủ quyền của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc. Ðài Loan và Penghu đang
chờ được chiếm lại. Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc có quyền dùng mọi biện pháp
thích ứng để lấy lại các phần đất này trong tương lai. Các nước ngoại quốc
không nên xen vào các vấn đề nội bộ của Trung Quốc.
***************
CHÍNH PHỦ NƯỚC VIỆT NAM DÂN
CHỦ CỘNG HOÀ CÔNG NHẬN QUYẾT ĐỊNH VỀ HẢI PHẬN CỦA TRUNG-QUỐC
Sáng ngày 21.9.1958, đồng chí
Nguyễn-Khang, Đại sứ nước Việt-nam dân chủ cộng hoà tại Trung-quốc, đã gặp đồng
chí Cơ Bàng-phi, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa và
đã chuyển bức công hàm sau đây của Chính phủ ta:
Thưa đồng chí Chu Ân-lai,
Tổng lý Quốc vụ viện nước
Cộng hoà nhân dân Trung-hoa,
Chúng tôi xin trân trọng
thông báo tin để đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam dân
chủ cộng hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của
Chính phủ nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của
Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam dân
chủ cộng hoà tôn trọng quyết định ấy và chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có
trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc trong mọi quan
hệ với nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa trên mặt biển.
Chúng tôi xin kính gửi đồng
chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Hà Nội, ngày 14 tháng 9 năm
1958
PHẠM VĂN ĐỒNG
Thủ tướng Chính phủ
nước Việt-nam dân chủ cộng
hòa
*********************
TUYÊN BỐ NGÀY 4/9/1958 CỦA CP TRUNG QUỐC VỀ LÃNH HẢI & CÔNG HÀM CỦA CP VNDCCH. (Bản tiếng Anh)
DECLARATION OF THE GOVERNMENT OF THE PEOPLE’S REPUBLIC OF CHINA ON THE TERRITORIAL SEA
(Approved by the 100th Session of the Standing Committee of the National People’s Congress on 4th September, 1958)
The People’s Republic of China hereby announces:
(1) This width of the territorial sea of the People’s Republic of China is twelve national miles. This provision applies to all Territories of the People’s Republic of China, including the mainland China and offshore islands, Taiwan (separated from the mainland and offshore islands by high seas) and its surrounding islands, the Penghu Archipelago, the Dongsha Islands, the Xisha islands, the Zhongsha Islands, the Nansha Islands and other islands belonging to China.
(2) The straight lines linking each basic point at the mainland’s coasts and offshore outlying islands are regarded as base lines of the territorial sea of the mainland China and offshore islands. The waters extending twelve nautical miles away from the base lines are China’s territorial sea. The waters inside the base lines, including Bohai Bay and Giongzhou Strait, are China’s inland sea. The islands inside the base lines, including Dongyin Island, Gaodeng Island, Mazu Inland, Baiquan Island, Niaoqin Island, Big and Small Jinmen Islands, Dadam Island, Erdan Island and Dongding Island, are China’s inland sea islands.
(3) Without the permit of the government of the People’s Republic of China, all foreign aircrafts and military vessels shall not be allowed to enter China’s territorial sea and the sky above the territorial sea.
Any foreign vessel sailing in China’s territorial sea must comply with the relevant orders of the government of the People’s Republic of China.
(4) The above provisions (2) and (3) also apply to Taiwan and its surrounding islands, the Penghu Islands, the Dongsha Islands, the Xisha Islands, the Zhongsha Islands, the Nansha Islands and other islands belonging to China.
Taiwan and Penghu are still occupied with force by the USA. This is an illegality violating the People’s Republic of China’s territorial integrity and sovereignty. Taiwan and Penghu are waiting for recapture. The People’s Republic of China has rights to take all appropriate measures to recapture these places in due course. It is China’s internal affairs which should not be interfered by any foreign country.
Trích từ nguồn: http://law.hku.hk/clsourcebook/10033.htm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét