Thùy Linh
Mấy hôm rồi lình sình
chuyện hoa hậu, người mẫu bán dâm giữa lúc nền kinh thế suy thoái, lạm
phát cao, doanh nghiệp nhà nước chết ngắc ngoải, đời sống khốn khó, nhất
là với người nghèo.
Cùng lúc cũng đầy chuyện quan chức ăn cướp
tiền thuế của dân, bị lộ thì đi trốn, dự án dùng tiền tài trợ của nước
ngoài thâm hụt mà theo giải thích của lãnh đạo Việt Nam là “do hiểu lầm
về cách chi tiêu” khác nhau.
Giữa lúc an ninh đất nước bị coi thường luôn đặt
dưới tiêu chí kiếm tiền bằng mọi cách: bán mặt biển Cam Ranh, Vũng Rô
cho người Trung Quốc vào khai thác. Ngoài biển ngư dân bị Trung Quốc
cướp tàu, cướp hải sản và thả về trắng tay mà các báo chỉ lên tiếng yếu
ớt.
Giữa lúc cả bộ máy tuyên truyền lao vào tấn công
một blogger và một cụ bà 82 tuổi vì lý do mơ hồ trên giấy tờ, trắng
trợn trong ý định khi họ không chịu đi về phía “định hướng”.
Rất mệt mỏi. Toàn dân mệt mỏi. Cả đất nước bị đặt trong tình trạng stress cao độ.
Thèm tiền
Mình bỗng thương Mỹ Xuân, Hồng Hà, Thiên Kim và
các cô gái bị chà đạp thêm nhiều lần sau các chuyên án điều tra, bóc dỡ
đường dây mại dâm này. Chính xã hội là nguyên nhân gây nên cơn “thèm
tiền” đến điên loạn.
Nếu xếp thang bậc cho cơn thèm khát tiền thì
quan chức đứng số Một. Họ bất chấp tất cả để lao vào kiếm tiền, các
nhiệm kỳ chưa đủ còn bố trí cả vợ, con cùng tham gia. Hầu như không có
quan chức nghèo, chỉ chưa là tất cả các quan chức đều có thể gọi là tỷ
phú đôla mà thôi.
Hiếm có vợ con quan chức nào nghèo và không được
học hành đây đó ở các nước phát triển. Thói xa hoa đã trở thành thương
hiệu, đẳng cấp cho những người có tiền.
Càng xa hoa càng trở thành tấm gương để tạo nên một lối sống cho lớp trẻ “noi theo”.
Đắm chìm trong cuộc sống tất cả điên đảo vì tiền
mà bảo tuổi trẻ nên có thái độ điềm tĩnh với tiền, vật chất thì khác gì
rao giảng đạo đức suông? Rất ít người thoát khỏi tấm lưới bủa vây của
tiền bạc.
Và để có được cuộc sống cho bằng người ta, tất
nhiên cần tiền. Không thể kiếm tiền bằng các dự án, chính sách như quan
chức, đại gia thì đương nhiên phải bán những gì mình có.
Một bên bán nhân cách, bên bán thân thể, đương nhiên mình tôn trọng người bán thân thể hơn nhiều.
Bán thân thể (có khi bán cho chính quan chức,
đại gia, cán bộ bề ngoài đang lên án họ) vẫn là mức độ vi phạm nhân cách
thấp hơn nhiều thói ăn cắp, dối trá, lạm dụng để vụ lợi…
Ai hơn ai?
Có hoa hậu, người nổi tiếng trong giới showbiz
nào chịu lấy anh chồng nghèo hay toàn thấy cặp kè với đại gia? Mối tình
ấy chả có gì để nói nếu đó là tình yêu, hay không là tình yêu đi chăng
nữa thì cũng là tính toán, đổi chác hai bên đều có lợi.
Cũng chả sao. Nhưng lâu nay các mối tình đó luôn
được phủ bên ngoài, trên các phương tiện truyền thông như là mối tình
lãng mạn, chân thành, trong sáng.
Vậy các cô gái kia bán dâm theo theo thời vụ,
đương nhiên không vì tình yêu mà vì tiền thì có sao nhỉ? Mình thấy họ
chân thành, trung thực hơn những người bán dâm theo hợp đồng hôn nhân.
Mà ví dụ gần đây nhất mà ai cũng biết là đơn thư tố cáo của bà Nông Bích Liên về đại biểu Đỗ Thị Huyền Tâm.
Vậy thì Mỹ Xuân, Hồng Hà và những người khác vẫn thực sự làm mình kính trọng.
Mình thương Mỹ Xuân dang dở chuyện chồng con và
dự định sẽ mở công ty người mẫu, có cuộc sống an bình như tâm sự của
đồng nghiệp của em trong bài phỏng vấn. Lề thói người đời xoi mói và
đánh dập đầu khó cho em cơ hội sống lại cuộc đời mới chăng?
Em không thể như đám quan chức bị lộ là có thể ra nước ngoài sống cuộc sống vẫn giàu sang như ai.
Em cũng không thể sánh với những kẻ tham ô, tham
nhũng nhiều tỷ, tỷ đồng vẫn ung dung tự tại nói những chuyện đạo đức,
và chả may ngã ngựa thì ra tù sau vài năm, nhà cửa vẫn chất ngất tiền
tài, no đủ và hàng ngày lại rượu bia, tràn trề vui thú.
Giá mà có thể mình sẽ bắt các báo hãy nín lặng,
hoặc hãy biết đau từng lời khi viết về cuộc mưu sinh của những người
đang phải sống bằng “vốn tự có”. Và hãy phá bung sự bưng bít của những
kẻ sống bằng “vốn ăn cắp” mà có được.
Hãy biết thương xót những cô gái trẻ bị vứt vào
cuộc sống vô minh, không lối thoát, không cơ hội, bị khi rẻ nếu không có
tiền, và luôn bị biến thành con thú trong cuộc săn của những kẻ có
tiền.
Bộ trưởng Đinh La Thăng chỉ cần “rút kinh
nghiệm” về việc bổ nhiệm Dương Chí Dũng và các sai lầm của ông, thì Mỹ
Xuân, Hồng Hà, Thiên Kim cũng chỉ cần nhẹ nhàng nói với thiên hạ rằng,
hãy để các em được yên và cho các em rút kinh nghiệm.
Tựa bài do ban biên tập đặt. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một nhà văn có
trang blog riêng và đang sống ở Hà Nội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét