Sài Gòn, ngày 20 tháng 3
năm 2014.
Bạn thân mến,
Lâu lắm rồi giới trẻ chúng
tôi mới nhận được một bài viết nói lên sự thật ở đất nước tôi, dù sự thật ấy
làm chúng tôi hết sức đau buồn.
Xin cám ơn bạn. Ở đất nước
tôi có câu “sự thật mất lòng” nhưng cũng có câu “thương cho roi cho vọt”, “thuốc
đắng dã tật”.
Bức thư của bạn đã làm thức
dậy trong tôi niềm tự ái dân tộc lâu nay được ru ngủ bởi những bài học giáo điều
từ nhà trường như “Chúng ta tự hào là một nước nhỏ đã đánh thắng hai cường quốc
Pháp và Mỹ”.
Bạn đã nói đúng: “Tôi đang
nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn
không dám tin vào chính mình. Là một người Việt, khó lắm. Thật vậy sao?”
Bạn biết đặt câu hỏi như thế
là bạn đã có câu trả lời rồi. Những gì tôi viết sau đây chỉ là những lời tâm
tình của một người trẻ thiếu niềm tin, với một người bạn đến từ một đất nước vững
tin vào dân tộc mình, vào chính bản thân mình.
Bạn nói đúng. So với nước
Nhật, nước Việt chúng tôi đẹp lắm. Đối với tôi không có tấm bản đồ của nước nào
đẹp như tấm bản đồ của nước tôi. Tấm bản đồ ấy thon thả đánh một đường cong tuyệt
đẹp bên bờ Thái Bình Dương ấm áp. Trên đất nước tôi không thiếu một thứ gì cho
sự trù phú của một dân tộc . Nhưng chúng tôi thiếu một thứ.
Đó là Tự Do, Dân Chủ.
Lịch sử của chúng tôi là lịch
sử của một dân tộc buồn.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Người
đã từng nhận được đĩa vàng tại đất nước Nhật của các bạn năm 1970 (bán được
trên 2 triệu bản) với bài hát “Ngủ Đi Con” đã từng khóc cho đất nước mình như
sau:
“Một ngàn năm nô lệ giặc
Tàu
Một trăm năm nô lệ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng
gày
Gia tài của mẹ để lại cho
con
Gia tài của mẹ là nước Việt
buồn”.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
trong “hai mươi năm nội chiến từng ngày” ông sống tại miền nam Việt Nam nên nỗi
đau của ông còn nhẹ hơn nỗi đau của người miền Bắc chúng tôi. Ông còn có hạnh
phúc được tự do sáng tác, tự do gào khóc cho một đất nước bị chiến tranh xâu
xé, được “đi trên đồi hoang hát trên những xác người” được mô tả người mẹ điên
vì đứa con “chết hai lần thịt xương nát tan”.
Nếu ông sống ở miền Bắc ông
đã bị cấm sáng tác những bài hát như thế hoặc nếu âm thầm sáng tác ông sẽ viết
như thế.
Bị đô hộ bởi một nước Tàu tự
coi mình là bá chủ ở phương Bắc, bị một trăm năm Pháp thuộc. Một ít thời gian
không bị ngoại bang đô hộ chúng tôi không có minh quân như Minh Trị Thiên Hoàng
ở nước bạn. Huống gì thay vào đó chúng tôi bị cái xui là một trong những nước
hiếm họi bị thống trị bởi một chế độ bị coi là quái vật của thế kỷ.
Tại sao người Việt tham vặt.
Vì họ đã từng đói kinh khủng.
Trong cuộc chiến tranh gọi là chống Mỹ chống Pháp người dân miền Bắc chúng tôi
đã đói đến độ mất cả tình người. Vì một ký đường, một cái lốp xe đạp, vài lạng
thịt người ta tố cáo nhau, chơi xấu nhau dù trước đó họ là người trí thức.
Cho nên ăn cắp là chuyện
bình thường.
Tôi cũng xin nhắc cho bạn,
năm 1945 hàng triệu người Việt miền Bắc đã chết đói vì một lý do có liên quan đến
người Nhật các bạn đấy. Xin bạn tìm hiều phần này trong lịch sử quân Phiệt Nhật
ở Việt Nam.
Tất nhiên người Việt vẫn nhớ
câu “nghèo cho sạch, rách cho thơm” nhưng “thượng bất chính, hạ tắc loạn”.
Khi chấm dứt chiến tranh.
Người Việt biết họ phải tự cứu đói mình chứ không ai khác. Kẻ có quyền hành
tranh dành nhau rừng vàng biển bac, kẻ nghèo xúm lại hôi của những xe chở hàng
bị lật nhào.
Thật là nhục nhã, thật là
đau lòng.
Bạn bảo rằng ở nước bạn người
dân giữ gìn vệ sinh công cộng rất tốt. Còn ở Việt Nam cái gì dơ bẩn đem đổ ra
đường.
Đúng vậy. Nhưng Tự Do , Dân
Chủ đã ăn vào máu của các bạn để các bạn ý thức rõ đây là đất nước của mình.
Còn chúng tôi? Chúng tôi
chưa thấy nước Việt thực sự là của mình.
Ngày trước Nước Việt là của
Vua, có khi nước Việt thuộc Tàu, rồi nước Việt thuộc Pháp, rồi nước Việt là của
Đảng Cộng Sản.
Ruộng của cha ông để lại đã
từng trở thành của hợp tác xã, rồi ruộng là của nhà nước chỉ cho dân mượn trong
một thời gian nhất định. Đất là của nhà nước nếu bị quy hoạch người dân phải
lìa bỏ ngôi nhà bao năm yêu dấu của mình để ra đi.
Cái gì không phải là của
mình thì người dân không cảm thấy cần phải gìn giữ.
Nhưng sự mất mát đau lòng
nhất trên đất nước chúng tôi là mất văn hóa và không còn nhuệ khí.
Biết làm sao được khi chúng
tôi được dạy để trở thành công cụ chứ không được dạy để làm người.
Tiếc thay bản chất thông
minh còn sót lại đã cho chúng tôi nhận ra chúng tôi đang bị dối gạt. Nhất là
trong những giờ học về lịch sử, văn chương.
Lớp trẻ chúng tôi đã mất niềm
tin và tìm vui trong những trò rẻ tiền trên TV, trên đường phố.
Nhớ năm nào nước của bạn cất
công đem hoa anh đào qua Hà Nội cho người Hà Nội chúng tôi thưởng ngoạn. Và
thanh niên Hà Nội đã nhào vô chụp giựt, bẻ nát cả hoa lẩn cành, chà đạp lên
chính một nơi gọi là “Thăng Long ngàn năm văn hiến”.
Nhục thật bạn ạ. Nhưng lớp
trẻ chúng tôi hầu như đang lạc lối, thiếu người dẫn đường thật sự chân thành
thương yêu chúng tôi, thương yêu đất nước ngàn năm tang thương, đau khổ.
Thật buồn khi hàng ngày đọc
trên báo bạn thấy giới trẻ nước tôi hầu như chỉ biết chạy theo một tương lai hạnh
phúc dựa trên sắc đẹp và hàng hiệu. Họ không biết rằng nước Hàn có những hot
girls, hot boys mà họ say mê còn là một quốc gia cực kỳ kỷ luật trong học hành,
lao động.
Bạn nói đúng. Ngay cả bố mẹ
chúng tôi thay vì nói với chúng tôi “con hãy chọn nghề nào làm cuộc sống con hạnh
phúc nhất” thì họ chỉ muốn chúng tôi làm những công việc, ngồi vào những cái ghế
có thể thu lợi tối đa dù là bất chính.
Chính cha mẹ đã chi tiền để
con mình được làm tiếp viên hàng không, nhân viên hải quan, công an giao thông…
với hy vọng tiền thu được dù bất minh sẽ nhiều hơn bội phần.
Một số người trẻ đã quên rằng
bên cạnh các ca sĩ cập với đại gia có nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ còn có bà mẹ cột
hai con cùng nhảy sông tự tử vì nghèo đói. Mới đây mẹ 44 tuổi và con 24 tuổi
cùng nhảy cầu tự tử vì không có tiền đóng viện phí cho con. Và ngày càng có nhiều
bà mê tự sát vì cùng quẫn sau khi đất nước thái bình gần 40 năm.
Bạn ơi. Một ngày nào chúng
tôi thực sự có tự do, dân chủ chúng ta sẽ sòng phẳng nói chuyện cùng nhau. Còn
bây giờ thì:
“trải qua một cuộc bể dâu
Những đều trông thấy mà đau
đớn lòng”.
Dù sao cũng biết ơn bạn đã
dám nói ra những sự thật dù có mất lòng.
Và chính bạn đã giúp tôi mạnh
dạn nói ra những sự thật mà lâu nay tôi không biết tỏ cùng ai.
Thân ái.
Tiểu My
Bài liên quan: Tâm thư của một người Nhật gởi Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét