( như một truyện
ngắn)
Thằng này làm khá to, hàm thứ.
Thời trẻ hắn làm doanh nghiệp, lang thang nay đây mai đó khắp các công trường thuỷ điện. Mãi rồi hắn cũng leo lên đến chức cao nhất của một doanh nghiệp kha khá phía nam.
Bão chứng khoán cách đây chục năm, hắn có tiền. Doanh nghiệp gặp vận, tiền cũng đồng thời chảy về túi cá nhân hắn. Hắn là thứ vừa lèm nhèm, vừa bẩn vừa đại tham. Tiền vì thế đến càng nhiều. Nghĩa tình kệ mẹ. Đạo đức với hắn là thứ xa xỉ.
Ích nước lợi nhà, vẹn cả đôi đường.
Có tiền rồi, hắn bắt đầu nghĩ đến việc mua quan. Và hắn mua được
thật. Trắng trẻo, mặt mũi sáng sủa, tóc bạc, áo bỏ trong thùng, quần hắn lúc
nào cũng kéo cao đến ngực.
Trông hắn cũng dễ nhìn. Hắn mua quan giống như hầu hết. Khác là, ngoài vật chất đương nhiên, hắn mua quan bằng bát phở, tự tay hắn bưng từ ngoài đường vào sân tennis cả trăm mét trong một buổi chiều cuối năm ở Sài gòn...
Trông hắn cũng dễ nhìn. Hắn mua quan giống như hầu hết. Khác là, ngoài vật chất đương nhiên, hắn mua quan bằng bát phở, tự tay hắn bưng từ ngoài đường vào sân tennis cả trăm mét trong một buổi chiều cuối năm ở Sài gòn...