Tác giả bài thơ "Không thể đặt tên"
Nhân việc thiên hạ chia phe để nói về NBCT, mình nhớ lại kỷ niệm này.
Tác giả bài thơ "Không thể đặt tên"
Nhân việc thiên hạ chia phe để nói về NBCT, mình nhớ lại kỷ niệm này.
Khoảng 17h ngày 06/11, Cường buồn chuyện nhà, sẵn hơi men mất kiểm soát nhảy xuống biển, Quang và Sanh lập tức theo cứu.
Quang và Sanh mặc áo phao, cầm theo 1 cái cho Cường, lên thúng chèo ra lúc bão 13 đã nổi sóng.
Anh em trên bờ cột một sợi dây dài vào thúng để nếu Quang và Sanh lâm nguy thì kéo vào bờ.
Thả hết dây mà chưa tới chỗ Cường, Quang và Sanh chấp nhận CẮT DÂY để chèo ra tiếp cứu Cường. Đây là chất anh hùng, tinh thần đồng đội thấm vào máu huyết con cháu đội hùng binh Hoàng Sa năm xưa. Trước khi lên đường ra giữ Hoàng Sa sẽ làm lễ KHAO LỀ THẾ LÍNH, chấp nhận "tế sống", xem như "đã một lần chết" để ra khơi bảo vệ biên cương.
Khi Putin cướp Crimea, 500 nhà khoa học, nhà văn, họa sỹ, nghệ sỹ hàng đầu của nước này ký tâm thư ủng hộ hành động ăn cướp đó. Giải Nobel khoa học năm 2000 của nước Nga/Liên Xô, nhà vật lý từ SP Alferov (Жорес Алфёров Нобель по физике, 2000 год — лауреат Нобелевской премии по науке, представлявший Россию (или СССР/РФ) là một kẻ cuồng tín Putin, ủng hộ việc xâm lược Ukraina và khôi phục đế quốc Nga.
Rất đáng đọc.
Tôi đã suýt trở thành nạn nhân của một vụ hiếp dâm năm tôi 22 tuổi! Đêm ấy, nếu tôi không gắng gượng trong nỗ lực cuối cùng, không biết tôi bây giờ sẽ thế nào.
Khi mà phong trào #Metoo đang rầm rộ khắp làng báo, đồng nghiệp đề nghị tôi viết một bài chia sẻ những câu chuyện của chính tôi – những câu chuyện tôi đã gặp phải trong suốt 10 năm làm báo.
Tôi nhận lời! Nhưng điều mà tôi muốn nói hơn cả không phải là chuyện tố cáo những người đàn ông đã từng có hành vi quấy rối tôi. Điều quan trọng hơn là tôi nghĩ, khi một người phụ nữ đủ bản lĩnh và mạnh mẽ, không ai có thể quấy rối bạn nếu bạn không muốn.
Đêm kinh sợ
Tôi đã suýt trở thành nạn nhân của một vụ hiếp dâm năm tôi 22 tuổi!
Năm đó, tôi chỉ mới ra trường được vài tháng và có chuyến công tác lên Tp. Điện Biên. Chuyến công tác chỉ có một mình tôi. Tôi thuê phòng trong một khách sạn vừa lớn vừa vắng vẻ.
Sau bữa cơm mời buổi tối với các cán bộ địa phương, tôi được một sĩ quan đề nghị đưa về khách sạn. Tôi đồng ý. Hẳn nhiên, tôi đã nghĩ rằng đó là phép lịch sự của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Tối hôm đó tôi đã uống khá nhiều rượu nên không thực sự đủ tỉnh táo. Khi về đến khách sạn, anh này nhìn tôi lo lắng và đề nghị đưa tôi lên tận phòng. Anh ta nói rằng: "Anh đưa em lên đến cửa phòng rồi sẽ về. Anh có nhiệm vụ đưa nhà báo về tận nơi, đảm bảo nhà báo bước vào phòng an toàn".
“Chỉ từ 18 đến 30.8.1950 đã có 20 tướng lĩnh và một Nguyên soái bị kết án xử bắn”.
(Dành cho người đọc chậm. Tiếp theo)
Hôm nay tôi đến thăm chú Thành với tâm thế khá thoải mái, “hỏi những gì mấy lần trước hỏi rồi mà vẫn chưa rõ…”. Cõ lẽ vì thế mà tôi được nghe chú kể những chuyện nho nhỏ, tưởng chừng chả ăn nhập vào đâu, nhưng nó làm tôi hiểu được con người chú hơn rất nhiều…
Đầu tiên là chúng tôi nói về việc hôm nọ tôi giới thiệu một bạn đến hỏi chú về “dầu khuynh diệp Bác Sĩ Tín”. Hoá ra đây là một thương hiệu mạnh và rất nổi tiếng ở miền Nam trước 1975, sau này bố chú là cụ Tín đưa gia đình sang định cư ở Mỹ và hình như có làm cùng với một Việt kiều bên đó. Sau này người ta cho ra mắt “BST” (chứ không là “Bác sĩ Tín” nữa, và trải qua bao nhiêu năm, họ quay về Singapore để định sản xuất để đưa hàng vào Việt Nam tiếp tục như trước kia. Họ hỏi ý kiến chú – người còn lại đại diện cho “bác sỹ Tín”, câu chuyện còn đang diễn ra, nhưng hoá ra mấy bài viết của tôi cũng có chút ý nghĩa cho ai đấy đúng không ạ?
(Dành cho người đọc chậm! Tiếp theo )
Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?
Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?
Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ
Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
(Người đi tìm hình của nước – Chế Lan Viên)
Tôi đến với chú Thành thực ra không phải để hỏi về cuộc đời của “người mở khoá”, mà để hỏi về vụ “46%” và “TTTCQT” cơ, nhưng “cụ” lại giải thích theo cách riêng của “cụ”. Tức là khi ta đã “ngộ” ra rồi, chọn được con đường đi rồi, định hướng rồi thì cứ thế mà đi, đừng có “lang bang” – một từ mà người miền Trung mới hay dùng (bố tôi ngày trước cũng hay dùng từ này để nói tới việc lớp trẻ hay dao động ba lăng nhăng chi khươn, la cà đây đó chả để làm gì cho đời, cho mình…). Và câu chuyện đời của chú Thành chính là minh chứng cho điều “đừng lang bang” này. Chú bảo, chẳng bao giờ mất thì giờ đến những cuộc gặp trời ơi, mà chỉ vì ở đó có sự hiện diện của lãnh đạo cấp cao. Không họp hành trịnh trọng, thi đua khen thưởng, vinh danh ca ngợi. Chẳng mâm cao cỗ đầy, karaoke với đãi đằng yến tiệc. Ai mời đi nói chuyện về chuyên môn thì sẵn sàng ngay, bây giờ thì yếu rồi nên tăng cường làm việc online. Tôi chứng kiến khi đang nghe chú nói chuyện thì dăm bảy cuộc điện thoại gọi tới hẹn gặp, mời hội thảo…nhưng chú trả lời rất lịch sự và chuyên nghiệp, rằng đang có khách nên sẽ chờ cuộc gọi lại sau….giờ. Với chúng tôi cũng vậy, chú không cần đi sâu vào tìm hiểu là ai, làm gì ở đâu thế nào…mà đi ngay vào bản chất vấn đề, nguyên nhân gì khiến chúng tôi tìm tới chú. Vẫn giống như 30 năm trước, một căn hộ thuê ngoài Văn Cao, Hà Nội nhìn ra hồ Tây – nhưng thời đó chú trẻ lắm, và chú nói gì cao siêu lũ trẻ chúng tôi khi đó còn chưa hấp thụ được bao nhiêu – nào đã làm gì có thị trường chứng khoán, quỹ đầu tư, ngân hàng đầu tư, trái phiếu…gì đâu! Bây giờ chúng tôi đã hiểu được nhiều hơn nhiều, nhưng than ôi, đã quá “lục tuần”, gần như chú Thành lúc đó, còn chú thì già đi nhưng vẫn như xưa, vẫn một căn chung cư nay thuê ở quận 7, vẫn giọng nói đều đều dễ nghe, vẫn muốn đem lại hiểu biết bổ ích cho người đối thoại. và chú, một người đã U100, lại quay ra động viên những kẻ “trẻ quá”, thua mình hơn ba chục tuổi, rằng làm gì cũng không bao giờ muộn, kể cả làm business, kể cả làm những việc mình theo đuổi hai ba chục năm mà vẫn chưa tới ngày “nhú mầm” chứ chả nói gì tới “hái quả”. Qua câu chuyện ta thấy chú là một người cực kỳ lạc quan, thông tuệ, tâm trí vững vàng và không hề hối tiếc về bất cứ điều gì trong quá khứ, có lẽ chỉ trừ cái chết của người con trai rất đẹp và giống bố, theo chú về Việt Nam rồi mất đã hơn chục năm trước.
“Sự thật là sự thật.
Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên đau mỗi kiểu”.
—-
TRẢ SÚNG ĐẠN NÀY
"Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất năm nao…”.
(Một Mai Giã Từ Vũ Khí - Trịnh Lâm Ngân)
Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ nghe trọn một chương trình ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật, đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã xem trọn một chương trình ca nhạc.
Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thúy Nga, Vân Sơn… dễ kiếm, nhưng Asia thì khó. Asia “phản động” lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần một media hub, người ta có thể tải từ internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV.
Ngủ gật cũng sướng như ăn vụng.
Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ… gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động” tới đâu. Tôi chọn chủ đề 55 Năm Nhìn Lại vì đoán là nói miền Nam từ thời di cư 1954.
Không chỉ là chương trình ca nhạc, mà đan xen vào đó là những thước phim tài liệu, những hình ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi cũng nhớ ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa thì nhớ dai lắm. Con tàu há mồm Passage to Freedom, Đệ nhất, Đệ nhị Cộng hòa, kinh tế, giáo dục, văn hóa, Mùa hè Đỏ lửa, Đại lộ Kinh hoàng… Mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con muốn bỏ nước ra đi. Bỏ đi không đành, con ngu hơn cha, nên bây giờ mới ngồi lẩn thẩn.