( Tự chuyện của người tình Stalin )
«Исповедь любовницы Сталина»
"Кремлёвские козлы"
Xuất bản lần đầu tại Kiev . Năm 1993. Bởi Hiệp hội các luật sư và nhà báo "GRAAL".
Tác giả: Leonard Gendlin
Lời tựa:
Không có điệp viên, nhà sử học, nhà chính trị, triết học gia nào có thể thâm nhập vào các khía cạnh cá nhân sâu sắc và đa dạng như “nhân viên” thân tình.
Theo ViKipedia: “ Tự truyện của người tình Stalin” hay (những dê cụ điện Kremli) là cuốn sách nổi tiếng nhất của nhà văn Leonard Gendlin, được viết dưới dạng hồi ký của nữ ca sỹ opera Vera Davydova. Đây là tác phẩm văn học hư cấu và không có tính đích thực lịch sử.”
Tâm điểm của tiểu thuyết là mối liên hệ tình cảm giữa Vera Davydova và J. V. Stalin trong 19 năm. Hình thức các hồi ức cho phép tác giả đưa ra các sự kiện được mô tả và được nói ra của các nhân vật lịch sử một cách xác thực. Như vậy, thực chất của cuốn tiểu thuyết là mô tả cuộc sống của các nhân vật của điện Kremli những năm 30 và 40: Stalin, Yagoda, Berya, Malenkov,Yezhov,Kirov,Zdanov,Kaganovich,Budyonny,Vorosilov, Meklik, Mikoyan, Kalinin…, và cuộc đấu tranh trong nội bộ đảng trong BCH TW Đảng CS Liên Xô. Câu chuyện chỉ kết thúc khi Stalin chết.
Mặc dầu giữa “sự thật” và “sự thật văn học” có những khác biệt, nhưng “ không có lửa sao có khói”.
Cuốn sách đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, cả sách đọc và nghe. Và có thể, đây là bản dịch Việt ngữ đầu tiên được công bố trên mạng, ngõ hầu cung cấp thông tin nhiều chiều về điều bạn đọc ngày nay quan tâm. Chắc chắn bản dịch không tránh khỏi còn thiếu sót, mong bạn đọc lượng thứ .
Việt Minh
Nguyễn Hồng Long dịch từ tiếng Nga.
Vera Aleksandrovna Davydova (1906–1993) - nghệ sĩ nhân dân của Nga (1951) và của Gruzia (1981), ba lần được giải thưởng Nhà nước Liên Xô (1946,1950,1951). Bà là nữ diễn viên tài năng, và người có giọng hát tuyệt vời. Bà có một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc trên sân khấu, sau đó trở thành giảng viên của nhạc viện quốc gia Tbilisi, rồi là giáo sư.
Tuy nhiên, trong tiểu sử của bà có một “tình tiết” hệ trọng: trong suốt thời gian gần mười chín năm (của những năm 30 và 40 của thế kỷ 20) bà là người được sủng ái của Stalin, về điều này có nhiều người biết. Và họ đều là những người chủ yếu từ đám thân cận bên cạnh “bạo chúa Kremli”.
Vera Aleksandrovna đã tự mình kể về sự quen biết ban đầu của mình, sự gần gũi, rồi chuyển sang một mối quan hệ yêu đương lâu dài với một tổng bí thư có quyền hành vô hạn, một lãnh tụ, nhà độc tài; về lối sống Kremli và về những cảm nhận của chính mình khi được thấy và nghe .
Tuy nhiên, việc xuất bản ấn phẩm văn học viết về hồi ức của bà chỉ trở thành có thể trong thời đại hiện nay.
|
Một trang trong tiểu thuyết "những dê cụ điện Kremli |
TÔI - VERA ALEKSANDROVNA DAVYDOVA
Tôi sinh ra tại Nizhny Novgorod, cha làm nhân viên đạc điền, mẹ là giáo viên. Chẳng bao lâu sau chúng tôi chuyển sang Viễn Đông, ở Nikolaevsk-na-Amure. Tôi yêu rừng taiga, thích câu cá, những đêm lửa trại và những bài hát vùng Amur. Năm 1920, khi quân Nhật đang cố để chiếm thị xã của chúng tôi, chúng tôi chạy đến Blagoveshchensk.
Ở trường tôi đã học hát hợp xướng trong vài năm. Năm 1924, tôi đã gặp may: tôi đã qua được kỳ thi tuyển sinh vào nhạc viện Leningrad. Một trong các giám khảo là Alexander Constantinovich Glazunov – người rất được sinh viên yêu thích. Nhạc sĩ đáng kính này đã đánh giá cao giọng hát của tôi.
Sau khi thực hiện bè Carmen trong một vở hợp xướng tôi đã được mời đến nhà hát Mariinsky ở Leningrad (sau này là nhà hát Opera và Ballet mang tên tên S.M Kirov). Tôi được rửa tội, thực hiện loạt vai thị đồng Urbana trong vở Opera "Nazarene"của Meyerbeer .
Tôi thật hạnh phúc! Tôi - 23 tuổi. Ở nhà hát mọi người tin tưởng giao cho tôi những bè nghiêm túc trong "Aida", "Carmen", "Khovanshine" và cuối cùng tôi đã trở thành như là nghệ sĩ solo dự bị
Sophia Preobrazhenskaya là nghệ sỹ hàng đầu của Opera Leningrad. Grigory Zinoviev, người đứng đầu Leningrad khi đó phải lòng cô.
Vào mùa xuân năm 1932 nhà hát đã đi lưu diễn theo chương trình tại Moscow. Các buổi biểu diễn đã được diễn ra tại nhà hát Bolshoi. Dường như chúng tôi được các quan chức cảnh báo về một chuyến thăm sắp xảy ra của Tổng bí thư BCH Trung ương - Josef Vissarionovich Stalin. Tất cả chúng tôi đã vô cùng lo lắng. Các buổi tập dượt đã diễn ra liên tục từ sáng đến tối.Tất nhiên tôi mơ ước được hát trên sân khấu nhà hát nổi tiếng này. Và, thường xuyên như vậy trong cuộc đời của tôi, cơ hội đã đến với tôi - Sophia Preobrazhenskaya bị ốm! Vở "Aida" ngay lập tức bị gỡ bỏ, thay vào đó là "Carmen". Tôi biểu diễn bộ tiêu đề.
Tôi bắt đầu tự hóa trang ba giờ trước khi vở kịch diễn ra. Đầu gối tôi bắt đầu run, tôi bị sốt và trên mặt đã xuất hiện vết đỏ bệnh tật. Hồi chuông đầu tiên mà tôi đã phải chờ đợi và lo sợ đã vang lên. Sau đó hồi thứ hai và cuối cùng, hồi thứ ba. Nhạc trưởng hướng về phía dàn nhạc. Diễn viên đã được yêu cầu lên sân khấu...
Ánh mắt của tất cả các khán giả và các nghệ sĩ đều được hướng về lô giành cho chính phủ, nơi đã có Stalin, Molotov, Kalinin, Vorosilov, Zinoviev, Kirov, Rykov, Bukharin, Ordzhonikidze, Yagoda, Mikoyan, Kamenev, Tukhachevsky.
Lần đầu tiên tôi thấy Stalin gần như vậy. Ông cười, đứng vỗ tay mừng các nghệ sĩ.
Đèn tại khán phòng từ từ tắt. Dàn nhạc bắt đầu dạo khúc mở đầu.
Điều khiển dàn nhạc là Alexander Melik - Pashayev, người đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian diễn...
Và thế là suất diễn đầu tiên của tôi trên sân khấu nhà hát Bolshoi đã kết thúc. Trong tiếng vỗ tay như sấm, bức màn sân khấu đã được hạ xuống lần cuối. Các nữ nghệ sỹ của Moscow là Evdokia Turchaninova, Aleksandra Yablochkina, Olga Knipper-Chekhova, Alla Tarasova mang vào các giỏ hoa và một bó lớn hoa hồng màu đỏ thắm. Tất cả đã ôm tôi và Tarasova thì thầm với tôi:
- Verochka, cô hát tuyệt lắm! Đã từ lâu Moscow không được nghe và cũng không được xem vở Carmen tuyệt vời như vậy. Những bông hoa tuyệt đẹp này là của Joseph Vissarionovich Stalin gửi cho cô đấy.
Tôi bật khóc vì hạnh phúc. Tôi đã được mời ngồi vào lô dành cho chính phủ, nơi được dành riêng cho Stalin và các cộng sự của ông.
- Chúc mừng thành công, đồng chí Davydova,- Stalin trìu mến nói. - Hãy chú ý để vinh quang không làm cô bị chóng mặt.
Voroshilov đã tặng tôi một hộp sôcôla. Ordzhonikidze thì tặng một cái tráp đẹp. Stalin lại một lần nữa hướng về phía tôi:
- Đồng chí Davydova, không biết cô có muốn sống ở Moscow và làm việc trong nhà hát Bolshoi không ?
Tôi trả lời rằng tôi phải suy nghĩ.
- Cô nói phải, suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định quan trọng sẽ rất hữu ích. Và tuy nhiên chúng tôi sẽ yêu cầu các đồng chí lãnh đạo nhà hát, chuẩn bị cho chuyến di chuyển của cô đến Moscow. Leningrad sẽ không giận - đồng chí Preobrazhenskaya đang làm rất tốt công việc của mình.
Tôi đã cảm ơn lời mời đầy thiện chí này.
Stalin đã liếc nhìn tôi. Điều này kéo dài chỉ một khoảnh khắc nhưng tôi đã nhớ cái nhìn đánh giá này trong suốt cuộc đời mình.
Sau một tháng tôi được quyết định chuyển đến nhà hát Bolshoi.
Khi còn ở Leningrad, tôi đã kết hôn với ca sĩ opera Dmitry Semionovich Mchedlidze. Ngay từ đầu, chúng tôi nhận ra rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi là rất tồi tệ. Sau các cuộc tranh luận dài, chúng tôi đã quyết định sống một cách riêng biệt và độc lập, nhưng không ly dị.
JOSEPH VISSARIONOVICH DZHUGASHVILI LÀ STALIN
Ban Giám đốc nhà hát Bolshoi đã tiếp đón tôi một cách trọng thể. Tôi nghĩ rằng đó là cống phẩm bình thường cho những tài năng thanh nhạc.
Cuối cùng ước mơ yêu mến nhất của tôi trở thành sự thật: tôi đã trở thành một nghệ sĩ solo Opera, sẽ hát trên sân khấu, nơi các nghệ sĩ lớn - Shalyapin, Sobinov, Nezhdanova... đã hát.
Vào buổi sáng ngày 7 tháng 11 có tổ chức cuộc diễu hành kỷ niệm lần thứ 15 cách mạng tháng mười. Buổi tối tôi đã hát trong vở opera của Rimsky-Korsakov. Trong lô dành cho chính phủ Stalin đã nói chuyện sôi nổi với những người chung quanh.
Ngày mùng tám đã được ấn định là có buổi hòa nhạc trong điện Kremli với sự tham gia của tôi, nhưng lúc sáu giờ tối tôi đã được thông báo buổi biểu diễn bị hủy bỏ. Sau đó chúng tôi biết: ngày hôm ấy Hadedzda Allilueva, vợ của Stalin bị chết bất ngờ.
Một vài ngày sau, Stalin đã tham dự lễ ra mắt "Bala-masquerade" của Verdi, và vào cuối tháng mười hai - tại buổi trình diễn "Demona".
Đêm giao thừa tôi hát trong điện Kremli. Sau khi buổi biểu diễn các nghệ sĩ được mời dự bữa ăn tối. Tôi được ngồi cùng bàn giữa Stalin và Voroshilov. Joseph Vissarionovich ăn ít, hầu như không uống, không ngừng để mắt đến tôi. Buổi tiếp kết thúc khá muộn. Trong túi áo Manto tôi tìm thấy mẩu giấy được viết bởi một nét chữ không quen: "Ô tô chờ cô cạnh Manhez. Lái xe sẽ đưa đi. Xin vui lòng giữ giấy này". Không thấy chữ ký. Tôi rất sợ hãi, nhưng đã quá muộn để tham vấn bất cứ ai.