Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

BẦU CỬ Ở VIỆT NAM: BÁC HỒ QUÊ Ở THANH HÓA



 BÁC HỒ QUÊ Ở THANH HÓA
Vừa mới đọc trên mạng
Một bài viết hay hay
Của bác Lê Phú Khải.
Đại khái ý thế này.
Có bốn chú bộ đội,
Được ngày nghỉ đẹp trời,
Cùng diện quần áo mới
Rồi rủ nhau đi chơi.
Một chú dân cá gỗ
Chợt lên tiếng: “Quê choa
Tự hào là quê bác.
Phải nói nhất nước ta!”

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Về bản đồ của Lan Khuê: KHÔNG PHẢI DẠNG VỪA ĐÂU

Bản đồ Việt Nam bao gồm Hoàng Sa, Trường Sa xuất hiện trong cuộc thi Hoa hậu Thế giới


Báo chí ngập tràn thông tin người đẹp Lan Khuê với bản đồ Việt Nam có Hoàng Sa, Trường Sa. Nhân dân hả hê.

Nhưng hình như mọi người quên Lan Khuê là đại diện của Việt Nam, tức là được nhà nước cử đi thi chứ không phải tự đi. Và cuộc thi tổ chức tại Trung Quốc - nước đang thực hiện hàng loạt hành vi cưỡng chiếm lãnh thổ biển đảo của Việt Nam.

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

VỤ GIẾT 6 NGƯỜI Ở BÌNH PHƯỚC - NGHĨ VỀ NHỮNG VẤN ĐỀ XÃ HỘI


Vụ án mạng kinh hoàng, 6 người trong một nhà bị giết hại dã man đã được CA tìm ra thủ phạm.

Quá nhiều điều bất ngờ đã khiến người ta bàng hoàng.
 
Kẻ chủ mưu lớn lên trong một gia đình nghèo khó, từng có quan hệ yêu đương trong thời gian dài với con gái chủ nhà, từng được coi như người thân trong gia đình và trải qua cuộc sống nhung lụa trong nhà người yêu, từng được giao xe tiền tỷ để chạy xe đưa đón người yêu, từng được người yêu đưa tiền bạc, tạo điều kiện tạo dựng sự nghiệp tính chuyện lâu dài...

Kẻ đồng mưu được người xung quanh cho là hiền lành, một người bình thường chưa từng có tiền án tiền sự, là con trai duy nhất trong một gia đình không giàu nhưng cũng không quá nghèo...

HOAN HÔ BÍ THƯ THÀNH ỦY ĐÀ NẴNG NGUYỄN XUÂN ANH

Khách sạn do người Trung Quốc làm chủ cao gấp nhiều lần so với nhà để tàu bay
 trong sân bay Nước Mặn. Ảnh: 
Đ.Nguyên.

  Việc bổ nhiệm Bí thư Thành ủy Đà Nẵng theo kiểu con ông cháu cha đối với ông Nguyễn Xuân Anh - Một cán bộ còn rất trẻ, đã gây nên sự ồn ào của dư luận thời gian qua. Nhưng việc làm bước đầu kiên quyết, kịp thời, công khai, dũng cảm vì Tổ quốc này của ông, sẽ được nhân dân và lịch sử ghi nhận.

Bước tiếp theo là cần phải truy cứu trách nhiệm của những người, vì quyền lợi riêng, thiếu trách nhiệm, đã làm ngơ, để Trung Quốc chiếm giữ đất đai ở những khu vực trọng yếu, mang tính sống còn trong việc phòng thủ đất nước. Đặc biệt là trách nhiệm của Bộ Quốc phòng, Ủy ban An ninh - Quốc phòng của Quốc hội, người đứng đầu các tỉnh thành.

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

Hội họa hiện thực là vẽ như thực hay là vẽ hơn thực?

Chăn trâu. tranh Lê Thiết Cương


Triển lãm " Nhóm Hiện Thực" chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc. Cho tới nay đã rất đông khán giả tới xem. Sự thành công của triển lãm này còn có sự đồng hành của họa sĩ Lê Thiết Cương. Xin mời quý vị đọc bài viết tâm đắc của ông viết về Nhóm hiện thực.Với giong văn cô đọng, giản dị như tranh của ông, bài viết đã lý giải một vấn đề rất khó:" Hội họa hiện thực là vẽ như thực hay là vẽ hơn thực?"
Xin mời quý vị cùng đọc.

THỰC VỚI MÌNH

Người ta có thể chọn được nghề không hay ngược lại?
Nghệ sỹ có thể chọn được phong cách không hay ngược lại?

Họa sỹ có thể chọn vẽ theo lối hiện thực hoặc không hiện thực được không? Hay là lối vẽ chọn họ.
Chắc hẳn chẳng bên nào có quyền được chọn.
Đó là một cuộc gặp thì đúng hơn. Một cuộc gặp của số phận, của định mệnh.

Hữu duyên thì gặp.

Lý giải cho điều này không gì chính xác bằng định đề:
Làm nghệ thuật là làm mình.

Các tác giả của triển lãm này gặp gỡ với hội họa hiện thực vì chỉ qua hội họa hiện thực họ mới thấy mình, mới hy vọng làm được ra mình, mới là mình. Họ gặp hội họa hiện thực cũng là gặp lại mình. Ở một điểm nhìn khác, giả sử họ có muốn vẽ lối không hiện thực cũng không thể được, giống như có những người chỉ có thể vẽ kiểu không thực chứ không vẽ hiện thực được. Nghệ thuật thì bắt buộc phải là “đường cùng”, không còn đường lùi.

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

Doan Trang: tôi đã học được gì ở Mỹ?



"Một số người (trong đó phần lớn là nhân viên an ninh) hay hỏi tôi đã học được gì ở Mỹ. Thường thì tôi chỉ cười đáp: “Em học dốt lắm nên quên hết rồi”. Trả lời như vậy để khỏi phải nói ra điều mà tôi học được, bởi vì nói ra thì lại phải giải thích dài dòng, rất mệt.
Sự thực thì tôi học được gì? Kiến thức hàn lâm, kiến thức đời sống, các mối quan hệ, kỹ năng... tất cả đều tốt, nhưng điều mà tôi thích nhất và có ảnh hưởng đến tôi nhất, đó chính là thái độ sống của người Mỹ.

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Bị Bắt Giam. Tác phẩm lớn của bọ Lập?

"Đúng giờ này ngày này năm ngoái (8:47  ngày 06/12/2014) tui bị bắt. Ngồi trên xe từ nhà về trại tạm giam, để tự động viên mình tôi cố nghĩ xem có cái may nào trong cái rủi này không, và tôi nghĩ được 3 điều:
1. Tôi sẽ bỏ được thuốc lá, quyết tâm 30 năm nay của tôi chưa bao giờ đạt được.
2. Con cái tôi sẽ tỉnh ra nhiều điều, chúng sẽ tự tìm kiếm việc làm và làm việc tốt để nuôi sống bản thân và lập nghiệp.
3. Đây là dịp để tôi biết những ai là bạn suốt đời, những ai thì phải cancel ngay lập tức để khỏi mất thời gian vô ích.
Quả nhiên cả ba điều trên đều đã và đang thực hiện được. Đúng là ơn đảng ơn chính phủ, he he."  Nguyễn Quang Lập  


Ảnh: Huy Đức và Hồng Ánh là hai người bạn đầu tiên có mặt ngay khi tôi (NQL) vừa bị đưa đi khỏi nhà. Tại thời khắc đáng nhớ này, sau lưng Hồng Ánh - Huy Đức có hàng trăm người lo lắng hỏi han, kể cả những người tôi chưa hề biết mặt.

“Bọ Lập từ trước đến nay không theo ai không chống ai, và sẽ không theo ai không chống ai, vì đó không phải việc của nhà văn. Trước sau bọ Lập xin làm một người lái đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT đến với dân, chỉ vậy thôi, không có gì khác.” - Nhà văn Nguyễn Quang Lập

Sáng nay đọc tin nhà văn, nhà viết kịch, blogger Nguyễn Quang Lập vừa mới bị bắt giam để "điều tra làm rõ hành vi phạm pháp luật". Phản ứng đầu tiên của tôi là tức giận, tức giận vì sự hèn nhát và kém văn minh của chính quyền Việt Nam. Nhưng nghĩ kỹ hơn thì trong cái giận lại có cái mừng, cái hy vọng là Bọ Lập sẽ góp phần thay đổi lương tâm xã hội như ông đã từng phá vỡ những thành kiến của tôi.

Chuyện đời tự kể: Má tôi.



                                                Má tôi (ảnh của tác giả)

Tôi sanh ra đời 19 tháng trước khi đất nước chia làm đôi. Vào năm 1953. Tôi nghe ba kể: “Hồi đó, lâu lắm rồi, hơn 60 năm trước, tại bến đò Thị Đam, chiều hôm đó, lục bình trôi trên sông nhiều lắm, do anh Sum giới thiệu để ba má quen nhau”.

Hôm đó, là lần đầu tiên ba má gặp nhau. Mãi về sau nầy, tôi vẫn chưa hình dung ra Bến Đò Thị Đam là địa danh nơi nào ở miền Tây Hậu Giang.

Trùi ui! đến cả 60 năm mà ổng vẫn còn nhớ, chiều hôm đó, ngày của định mệnh…. lục bình trôi trên sông nhiều lắm …  
                                   
Hồi đó lâu lắm rồi, lúc tôi hãy còn học lớp ba trường làng. Mỗi ngày đi học, má cho ăn cháo trắng với nước tương, hoặc cơm rang với một ít dầu dừa trộn chảo. Bà lo mọi việc trong ngoài như một thừa tướng, chủ trì một lãnh cung bệ rạc, thiếu bóng dáng của một vị vua. Ông Vua cha luôn vắng nhà, chẳng bao giờ lâm triều, có lẽ ngài bận rộn với một bầy phi tầng, cung nữ quanh quẫn trong sự nghiệp “kinh bang tế thế” của ngài.

Mỗi năm ông lâm triều chừng vài lần. Có lúc nhìn mấy hoàng tử của ông, tưởng chừng lũ giặc giã từ mấy nước tiểu chư hầu lân bang. Âu cũng là hoàng đế của một tiểu quốc….