Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Những Chân dung biếm chính khách.


+ Kim joong Un và Kim jong il. 
Hai đồng chí này cực kỳ bí hiểm, không biết đâu mà lần. Trước khi mất, đồng chí il đã trao Triều tiên cho đồng chí un; Hàn quốc, Mỹ và cả Trung quốc cũng không ít phen đâu đầu khi đồng chí un cứ dăm bẩy ngày lại đăng đàn lôi "cái của quý" cực nguy hiểm này ra dọa. Nhiều người cho rằng chuyện Triều tiên, Hàn quốc hơi đâu mà quan tâm, nhưng trong cái thế giới phẳng này thì nếu ở bên đó có biến, choang nhau thì nồi cơm của chúng ta ở Việt Nam dù muốn hay không cũng có vấn đề ngay. Hi vọng các đồng chí Việt Nam ta không đồng chí với đồng chí un này chứ bực lên đồng chí lại lôi "cái q ủy quý" ra dọa thì gay. Vâng, tôi đã giới thiệu với các bạn chân dung biếm họa vài chính khách thực sự đã và đang có những quyết định ảnh hưởng đến đời sống của chúng ta. Thường thường họ cực vĩ đại, lấp lánh hào quang, được đưa lên mây xanh, ít ai dám dây đến họ, duy chỉ có bọn họa sĩ biếm họa vốn không biết trời cao đất rộng là thế nào dám lôi tuột họ xuống mặt đất, thì ra họ cũng chỉ là những con người bình thường, cũng đủ thói hư tật xấu và phần đông trong số họ là những con nghiện, nghiện quyền lực, một thứ gây nghiện nguy hiểm hơn cả ma túy.
+ Chân dung biếm chính khách : Fidel Castro


Fidel từng là người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Năm 1959 người thanh niên cao lớn, oai hùng, mắt sáng long lanh, râu quai nón, mồm ngậm xì gà lúc đó mới 33 tuổi đã làm cách mạng lật đổ chế độ độc tài Batista ở Cu Ba sát nách Mỹ, cương quyết xây dựng một Cu Ba XHCN theo mô thức cộng sản, một thiên đường " Làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu" như Fidel luôn diễn thuyết hào hùng trước cả triệu người dân Cu ba về XHCN, về tư do bác ái, bình đẳng, rằng người nghèo là nạn nhân của đế quốc, tư bản. Và thành tựu của Fidel sau gần 60 năm tại vị?
Gần 60 năm trôi qua, đời sống thật của người dân Cu ba ngày càng tệ hơn. Mặc dù có tiềm năng rất lớn về du lich, dầu mỏ, mía đường... Nhưng nền kinh tế kế hoach hóa cứng nhăc, trì trệ đã đẩy người dân Cu ba vào hoàn cảnh đói nghèo, rồi từ 1990 Cu ba bị giáng một đòn chí tử khi Liên Xô và hệ thống XHCN Đông Âu sụp đổ, mât viên trợ, mất bạn hàng Cu ba càng bị cô lập, kinh tế bị kiệt quệ, người dân thiếu thốn đủ điều, từ lương thực cho đến các nhu yếu phẩm cần thiết nhất cho đời sống của họ... Cách đây dăm năm, một người quen của tôi kể, khi đoàn công tác ngắn ngày của các anh rời Cu ba về nước, anh bạn Cu ba được cử đi phục vụ đoàn trông thời gian đoàn ở Cu ba đề nghị các anh để lại toàn bộ kem đáng răng, xà phòng, dầu gội đầu, dao và kem cạo râu ... cho anh ấy và các đồng chí của anh ấy dùng vì họ không có. Rồi một người bạn trong đoàn đại biểu hội nhà văn Việt Nam sang thăm Cu ba kể, khi anh vô ý nhìn bộ ngực khá đồ sộ cứ lắc lư ... của chị nhà văn Cu ba ngồi đối diện trong một cuộc gặp gỡ, chi ấy choang luôn :" Anh nhìn gì, đến giờ chúng tôi mới thiếu xu chiêng, chứ vài năm nữa anh sang đây sẽ thấy chúng tôi không còn cả cái quần con để mặc!". Nhưng Fidel cố giữ chặt lấy quyền hành của mình, vẫn đăng đàn diễn thuyết và tổ chức bắt cả triệu người đứng hàng giờ để nghe các bài diễn văn tràng giang đại hải của ông. Đến năm 2006 ông mới chịu nhường chức chủ tịch HĐBT cho ông em trai nhưng vẫn khư khư giữ chặt lấy cái chức Bí thư thứ nhất Đảng CS Cuba mãi cho đến năm 2011, khi có bệnh nặng tưởng có thể chết ông mới chịu rút lui nhường chức vụ đó cũng cho em trai của ông: Raul Tavi Castro.
Phải nói, cái tay HS biếm họa Tây ban nha rất bố láo dám vẽ Fidel trông gần hết hơi, đứng diễn thuyết trên một chiếc xe ô tô cũ nát sắp bung vì không có phụ tùng thay thế, mất đèn, mất cả lốp, phải kê trên mấy hòn gạch. Ấy thế mà tay trái của Fidel vần giương cao ngon cờ Cu ba anh hùng, còn tay phải đang khom lại sát tai lắng nghe xem người dân còn hoan nghênh mình nữa hay không!?Trông thực thảm.
Bất kể ai khuyên Fidel nên đổi mới hệ thống chính trị và kinh tế thì đều bị ông quy kết là ăn phải bả tư bản ...Chắc Fidel đã quên mất rằng, nhiệm vụ của một người đứng đầu đất nước là phải đem lại đời sống cơm no áo ấm, hạnh phúc thực sự cho người dân chứ không phải buộc họ phải chiến đấu hi sinh vào một ảo tưởng chính trị đang sụp đổ mà ông đã quá cứng nhắc tin vào nó. Đáng tiếc, Fidel đã lật đổ 1 tên độc tài rồi chính mình trong vô thức lại độc tài hơn cả tên độc tài đã bị chính Fidel lật đổ.
+ Chân dung biếm  Bill Cliton,

Bill Clinton và tôi có khá nhiều điểm giống nhau, cùng sinh năm 1946, Bill cao gần 1,9 m còn tôi cao 1,8 m , hồi học phổ thông ở đất nước mình, chúng tôi thuộc diện hào hoa phong nhã, rất lắm cô mê và ... cùng có số tử vi suốt đời luôn có rắc rối với chị em !!! Bill có học bổng sang Anh học, tôi có học bổng sang học ở Đức. Bill chơi saxophone và chơi golf. Tôi cũng từng chơi ghita và chơi bóng đá, bóng bàn. Bill bị mổ tim, còn tôi có vấn đề với tim và phải mổ để đặt Pacemaker. Nhưng Bill hơn hẳn tôi vì Bill từng là tổng thống nước Mỹ 2 nhiệm kỳ, và diễn thuyết rất giỏi. Nhưng tôi hơn Bill khoản vẽ tranh biếm họa và có con trai và một con gái trong khi Bill chỉ có độc 1 cô con gái ( Người Đức cho rằng 1 người đàn ông đích thực phải tự tay trồng được 1 cái cây, xây được 1 cái nhà, viết được 1 quyển sách và có được 1 con trai ).
Tếu táo vậy chứ tôi rất kính phục Bill, một tổng thống uyên bác mà đa số người Mỹ đều yêu thích, kính trọng và tôi cũng rất thương Bill phải lên bờ xuống ruộng vụ Monica Lewinsky, suýt mất cả chức tổng thống. Tuy chưa đạt chuẩn là 1 ngườ đàn ông đích thực (vì thiếu tiêu chuẩn có con trai) nhưng ông bạn sinh năm Bính Tuất này vẫn hiền hậu mĩm cười và làm được một chuyện tuyệt vời, biến 50 ngôi sao trên quốc kỳ Mỹ đại diên cho 50 bang thành 50 hình trái tim thể hiện khát vọng và tình yêu tràn ngập ở đất nước tự do, được mệnh danh là đất nước với những khả năng vô hạn .
+ Chân dung chính khách: Putin

Putin, Putin, Putin ... Cứ nhìn kỹ khuôn mặt của Putin thì bạn sẽ biết anh ta là một người như thế nào. Anh hùng? gian hùng? hay độc tài ...? Xin dành câu trả lời cho bạn.
Putin, Putin, Putin... bitte schauen sie seine Gesicht genau an, dann können sie ja eine Antwort geben, wer er ist: Ein Held? ein Hochstapler? oder eine Diktatur ?

+ Biếm họa chính khách: Lenin ( 1870-1924)

Lenin ( 1870-1924) là một cái tên mà gần 3/4 dân số thế giới trong thế kỷ 20 từ Liên Xô mênh mông cho đến hang cùng ngõ hẻm ở châu Á, châu Phi rồi Mỹ La tịnh ai ai cũng biết. Ông là người đã biến luận thuyết "đấu tranh giai cấp" của Karl Marz thành hiện thực. Lenin từng mơ đến một thế giới đại đồng người với nguời sống để yêu nhau, và sáng sáng ai ai cũng đến quán cà phê và đọc báo Pravda ( Báo Sự thật của đảng sộng sản Liên xô ), thư thả nhâm nhi cà phê trong cái quán có bộ bàn ghế BÚA LIỀM do ông sáng tác ra. Vốn thông minh tất nhiên Lenin chọn ngồi trên cái cán, còn cái lưỡi liềm với cái mũi nhọn hoắc thì ông nhường cho hàng trăm triệu nàng ngây thơ ngồi và chắc mọi người đều hình dung ra cái hậu quả của nó... Ông từng mơ được thong thả đu trên những cánh đồng đầy hoa và bướm của Liên xô rộng tới 1/6 địa cầu. Ông không ngờ Liên Xô cộng sản của ông và một chuỗi các nước cộng sản Đông Âu khác đã sụp đổ chỉ 60 năm sau khi ông mất. Nước Nga bị ông khai tử năm 1917 để xây dựng nên Liên bang xô viết lại bị chia năm xẻ bảy rồi quay trở lại với cái tên lịch sử: Nga. Đau đớn hơn nếu ông có thể biết, Putin vốn là 1 người cộng sản chân chính đã từ bỏ cái Đảng cộng sản của ông để trở thành tổng thống nước Nga và nay đang phải chơi một cuộc chiến huynh đệ tương tàn với Ucraina, vốn cũng là một thành viên của Liên bang Xô viết. Vâng, Lenin đang đu ,khuôn mặt đầy ưu tư, có thể ông đang nghĩ không hiểu mình đã làm điều gì sai trái.
+ Biếm họa chính khách: Josef Stalin ( 1878-1953)

 Hà Nội đang triễn lãm Cải cách ruộng đất. Xin giới thiệu ông trùm CCRĐ xô viết Josef Stalin ( 1878-1953). Công: Đánh bại phát xit Đức. Lý tưởng siêu phàm: Xuất khẩu xô viết khắp thế giới. Tội: Đã thủ tiêu hàng chục triệu người Liên xô,  khép cho họ tội danh giàu, phản động, chống đối. Vì sao rất nhiều người coi Stalin là đao phủ ? xin đọc "Trại GULAG" của nhà văn Liên Xô đoạt giải Nobel Văn học 1970 là Aleksandr Solzhenitsyn thì rõ. Nhớ hồi khoảng 10 tuổi, tôi có đọc bài thơ "Đời đời nhớ Ông" của Tố Hữu khóc than thảm thiết khi nghe tin Stalin chết:
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười

May mà Tố Hữu chưa được gặp Stalin, chứ không thì sẽ... thương ông thương nghìn.
Lý Trực Dũng (họa sỹ, facebooker)

Không có nhận xét nào: