(NSGV)- "Nhưng, suy nghĩ cặn kẽ với tư
cách một công dân, phải nói thực, nếu chúng ta không cùng nhau làm một cái gì
đó, chắc chắn sẽ không thể thay đổi tình hình giao thông hiện tại được. Anh
Thăng (Bộ trưởng Đinh La Thăng –PV) có lý khi làm những điều quyết liệt." Táo
Giao thông Chí Trung bày tỏ.
Đến thăm NSƯT Chí Trung trong bệnh viện Việt Đức sáng 5/4 sau vụ tai nạn
giao thông khiến anh gãy 5 xương sườn, phóng viên khá bất ngờ khi anh bày tỏ muốn
trả lời vấn đề thu phí giao thông đang nóng trong dư luận hiện nay - điều mà
phóng viên đã đề nghị anh cách đây gần 1 tuần.
Như lời danh hài nói, nằm 2 hôm
trong bệnh viện khiến anh suy nghĩ chín chắn, cặn kẽ hơn về vấn đề thu phí.
“Bây giờ, tôi đang là một nạn nhân - dù lỗi ở chính bản thân chứ không phải ở
đường, nhưng rõ ràng, tôi có thể đi ô tô nếu đường thông hè thoáng. Đằng này,
đoạn đường từ nhà đến nơi có việc chỉ khoảng 13 cây, đi xe máy mất 20 phút, còn
ô tô mất hàng tiếng. Tôi đã chọn xe máy và kết quả… là gẫy mất 5 chiếc xương sườn”.
-
Là một Táo giao thông, hơn hết, một người có quan hệ thân thiết với bộ trưởng
Đinh La Thăng. Mối quan tâm của anh tới vấn đề thu phí lưu hành đối với xe cá
nhân ra sao?
Tôi xin phép trả lời câu hỏi phỏng
vấn này không phải với tư cách một Táo Giao thông hay một người bạn chơi với
anh Thăng, tôi xin trả lời với tư cách một con người – một người bình thường có
sử dụng xe ô tô. Một con người sống giữa thời chẳng - muốn- đóng- bất- cứ một
loại phí nào cả!
Tôi xin lấy ví dụ, chúng ta ngày
xưa dùng tivi không mất tiền, rồi xuất hiện một số kênh truyền hình thu tiền
thì chúng ta phản đối ầm ầm lên. Nhưng sau khi sử dụng thử thì chất lượng tuyệt
hảo nên chấp nhận trả tiền. Ai không chấp nhận trả tiền, đơn giản, thì cứ xem
kênh bình thường không đặc sắc. Ai trả tiền được hưởng thứ tốt nhất, thỏa mãn
nhất.
Qua điều đó nói lên rằng, con người
có thể thay đổi khi thứ mình được hưởng đáng đồng tiền bát gạo bỏ ra. Tuy
nhiên, điều cần lưu ý ở đây chỉ là, mức tiền phải trả như thế nào là hợp lý với
số đông.
Tôi nói thật, với tư cách là một
người quen sử dụng xe ô tô và không phải đóng tiền, tôi chẳng muốn đóng bất cứ
một loại phí gì cả. Thậm chí, phí cầu đường 10 nghìn ở trạm thu còn chẳng muốn
đóng nữa ấy! Đôi lúc đi xe cứ thò tay nói: “Chí Trung đây, Chí Trung đây! Thế rồi
đi! Huống hồ phải đóng một lúc vài chục triệu thế này!
Nhưng, suy nghĩ cặn kẽ với tư
cách một công dân, phải nói thực, nếu chúng ta không cùng nhau làm một cái gì
đó, chắc chắn sẽ không thể thay đổi tình hình giao thông hiện tại được. Anh
Thăng (Bộ trưởng Đinh La Thăng –PV) có lý khi làm những điều quyết liệt.
Có thể đôi lúc anh bị vội vàng,
nôn nóng quyết định điều gì đó, nhưng cơ bản là cái tâm anh muốn thay đổi tình
hình giao thông rối ren hiện tại. Trước anh Thăng từng có nhiều cải tổ, nhưng
chỉ làm phía ngoài thôi, giống như dùng băng dính dán một vết thương, chúng ta
chỉ nhìn thấy trước mắt đẹp một tý là mừng. Cứ phủ một lớp nhựa trên đường cho
đẹp, để rồi đến chụp ảnh, quay phim thật nhanh và một tháng sau nó nứt tiếp.
Bây giờ, anh Thăng muốn đi vào gốc
rễ, thì đương nhiên, cuộc đại phẫu nào mà chẳng xảy ra sự việc khủng khiếp.
Chúng ta phản ứng là đúng. Tự nhiên phải đóng phí này phí kia, phải mất tiền,
chẳng ai thích tý nào! Xe tôi 3 chấm phải đóng 30 triệu, nhưng suy cho cùng, nếu
chúng ta không bắt tay nhau một cái gì đó quyết liệt sẽ không thay đổi được một
điều gì cả. Khi đó, anh Đinh La Thăng sẽ trở thành anh ‘Giáng’.
Thế thì, vấn đề ở chỗ, mức phí
như thế nào là ổn, thu thế nào cho phù hợp và sử dụng ra sao mới là điều cần
bàn tới.
Một vấn đề khác trong chuyện thu phí khiến nhiều người bức
xúc là việc chỉ tiến hành thu phí xe tư, còn xe công thì không phải đóng. Anh
thấy thế nào?
Bắt xe tư phải đóng còn xe công
không phải đóng phí là chưa công bằng và không hợp lý. Bởi vì sao, khi tham gia
trên đường thì mức độ tàn phá đường – tôi ví nó giống như mức độ ‘giày xéo’ lên
cơ thể người con gái mà 2 anh chàng đều yêu, đều ôm ấp hàng ngày, hẳn nhiên,
đều phải chịu trách nhiệm như nhau chứ! Một vị lãnh đạo từng nói: “Chúng ta
không sợ đói, mà chỉ sợ không công bằng”.
Tôi nghĩ rằng, tất cả xe công, xe tư
khi ra đường đều phải đóng phí như nhau không có sự phân biệt, trừ xe ngoại
giao, xe của những lãnh đạo tối cao, xe cấp cứu và xe tang lễ.
Theo tôi, những cán bộ nhà nước ở bậc ‘trung trung’ không
thể cho mình cái quyền lắp còi báo để vượt xe khác trong lúc đường đang đông
được. Điều này tôi chứng kiến ở các tỉnh nhiều lắm! Cái đặc quyền, đặc lợi đó
làm cho người dân cảm thấy không công bằng.
Dân mình từng làm nhiều việc lớn,
từng cùng nhau xây dựng đất nước từ nghèo khó, tôi nghĩ họ sẽ không ngại gì cả,
không ngại đóng phí, mà chỉ sợ bị lợi dụng. Tôi cũng thế, tôi không ngại đóng
20 triệu, 30 triệu thậm chí 50 triệu nhưng khi đóng rồi, tôi phải được biết số
tiền đó sử dụng vào mục đích gì, như thế nào.
Như tôi hiện tại đây, nằm viện mất 1
triệu/ngày, nhưng không thấy tiếc tiền vì được hưởng một dịch vụ tốt, nằm ngủ
ngon, máy lạnh đầy đủ. Và, rõ ràng, tôi thấy 1 triệu là không đắt. Chuyện đóng
phí có lẽ cũng như vậy thôi!
- Anh nghĩ sao về lý giải của lãnh đạo Bộ giao thông: Mục
đích của việc thu phí lưu hành là hạn chế phương tiện giao thông từ đó hạn chế
tai nạn?
Trong quá trình làm, muốn thay đổi
nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu, sẽ cần một lý giải nào đó. Riêng tôi nghĩ thế
này, đầu tiên con người leo cây như khỉ rồi đến đi bộ, xe đạp, xe máy, ô tô sau
này biết đâu là du thuyền, trực thăng cá nhân… Đó là quá trình phát triển bình
thường và sẽ rất lố bịch nếu ai đó kiềm chế điều đó, đồng thời muốn con người
trở về thời kỳ đồ đá nguyên thủy.
Cách lý giải ‘việc thu phí lưu hành
là hạn chế phương tiện giao thông từ đó hạn chế tai nạn’ như một trắc nghiệm
tâm lý, hiện đang đem lại hiệu ứng tốt. Như một ai đó muốn mua ô tô trong thời
gian này mới dồn được vài trăm triệu chắc ‘bố bảo’ cũng chả dám mua. Ngay như
đến việc xe máy bây giờ, nếu nhà 4 người 3 xe, muốn mua một xe nữa còn phải
nghĩ ngợi lắm.
- Anh nói thế, hẳn nhiều người nghĩ
đến chuyện người giàu thì cứ vẫn cứ ô tô ung dung đi lại, còn người nghèo hoặc
có mức sống trung bình cố gắng vay mượn tiền mua được chiếc xe phải khốn khổ vì
biết bao thứ tiền đổ lên đầu. Chẳng hóa ra, việc thu phí giao thông ‘xiết’
người nghèo và chẳng thể ảnh hưởng người giàu?
Một lời nói, một quyết định không
thể thay đổi vị trí giàu nghèo đâu! Ngày xưa, mọi vở kịch hay tiểu thuyết đều
ca ngợi cái nghèo thanh cao, nhưng gần đây, tôi thấy người ta lại ca ngợi người
giàu – những cá nhân giàu chính đáng, ca ngợi con người biết vượt qua khó khăn
làm giàu cho số phận mình.
Chúng ta đừng đem cái thuyết giàu
nghèo để áp vào việc này. Như Vân Dung từng trả lời đó: “Người giàu cũng không
thừa tiền mang ô tô ra đường để đi đánh võng”.
Tôi là một công dân, nói thẳng tôi
cũng không muốn đóng phí. Nhưng một ngôi nhà ngột ngạt thì phải bỏ tiền ra mà
sửa chữa, trổ cửa hoặc đục tường chứ chỉ khoét một cái lỗ bé tý thì làm sao mà
thay đổi được điều gì.
Có thể, nhiều người không đồng ý với
quan điểm này vì nghĩ tôi là nghệ sỹ muốn nói tốt cho mình, vì tôi là Táo giao
thông, vì tôi chơi với anh Thăng. Đúng, tiền nhiều chẳng ai muốn đóng đâu, một
xu cũng không muốn bỏ ra, nhưng mà như tôi đây này, nằm viện, vài chục triệu cứ
tiêu vèo vèo ấy! Mà nó thấy nó đúng nên không xót!
Hiện tại, việc thu phí đã được lùi
lại, chứng tỏ anh Thăng đang lắng nghe tiếng nói người dân rồi. Như vậy, rõ
ràng, anh ấy ghi nhận ý kiến của mọi người. Nhưng, chúng ta hãy cứ thử đóng phí
đi, ai được, ai mất hãy chờ đợi xem sao.
- Tại sao anh lại quyết định chia sẻ
về vấn đề thu phí giao thông đúng vào thời điểm vừa bị tai nạn - gãy mất 5
xương sườn?
Khi bạn đề nghị phỏng vấn, tôi đã
nghĩ rằng, một lúc nào đó suy nghĩ đầy đủ và chín chắn sẽ trả lời. Suốt nhiều
ngày qua, có rất nhiều thông tin về vấn đề thu phí và 80% không bằng lòng với
đề xuất của Bộ Giao thông. Đầu tiên, tôi đứng về phía không bằng lòng, nhưng
nghĩ đi nghĩ lại, thấy chúng ta cần làm một cái gì đó chứ! Nên làm mà! Còn nếu
đường vẫn xấu, người đầu tiên buồn sẽ là anh Thăng, bởi anh ấy là một người
luôn mang khát vọng thay đổi.
- Mà nói thật, có khi đường thông hè
thoáng rồi, người đau khổ nhất lại chính là anh, vì mỗi dịp tết đến, Táo Giao
thông chẳng còn chút đất diễn nào nữa?
Chính xác. Lẽ ra Táo Giao thông năm
ngoái tôi đã xin được bức tử rồi. Đáng ra ngọc hoàng hỏi Táo Giao thông đâu thì
sẽ có người đưa ra một cái ảnh treo lủng lẳng, bảo treo cổ chết rồi. Định thế,
nhưng bỗng đâu anh Thăng xuất hiện, làm nóng dư luận nên vai diễn này tiếp tục
có nhiều ‘đất’.
Tôi chỉ mong giao thông tốt lên,
đường ngon lành. Như bây giờ, tôi đang là một nạn nhân – dù lỗi ở chính bản
thân chứ không phải ở đường, nhưng rõ ràng, tôi có thể đi ô tô nếu đường thông
hè thoáng. Đằng này, một cung đường từ nhà đến nơi có việc chỉ khoảng 13 cây,
đi xe máy mất 20 phút, còn ô tô mất hàng tiếng. Tôi đã chọn xe máy và kết quả xảy
ra là gẫy mất 5 chiếc xương sườn.
Theo GDVN
P/S - * Tiêu đề do NSGV đặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét