Mai Tivi
Long học cùng tôi một năm dự bị ở
khoa lưu học sinh trước khi sang Liên Xô.
Năm này được ví là một năm khổ sai
đúng nghĩa, thử thách đủ kiểu, đánh nhau, cãi lộn, đọc tiểu thuyết Sài Gòn,
nghe nhạc vàng, yêu đương, gây mất đoàn kết, có thư nặc danh, đều là những lý
do để mất suất đi du học nước ngoài.
Chúng tôi như một lũ chuột bạch, đi
nhẹ, nói khẽ và miệng luôn mỉm cười...
Long người dân tộc thái, nhà ở một
bản cheo leo sườn núi ở miền tây xứ Thanh, chỉ cần chạy bộ dăm chục phút là ''sờ
bai đi'' với các bạn Lào.
Tôi chơi thân với Long, mặc dù sở
thích trái ngược.
Long thích đọc thơ, có thể đọc thơ
từ sáng đến tối.
Long tán bạn gái cũng bằng cách đọc
thơ, những đêm cúp điện, Long đứng trên sân trường đắm đuối nhìn bạn gái thầm
yêu và đọc hết bài thơ này sang bài thơ khác... Các bạn gái bị Long đọc thơ thường
tìm cách trốn Long, vì các nàng chỉ thích những vòng tay vụng dại cuồng si siết
chặt và những nụ hôn điên cuồng đầu đời như nã đại bác vào mồm.