Thứ Năm, 15 tháng 5, 2025

BÍ MẬT NHỮNG “CĂN HẦM XỬ BẮN” Ở LIÊN XÔ



 “Chỉ từ 18 đến 30.8.1950 đã có 20 tướng lĩnh và một Nguyên soái bị kết án xử bắn”.

—-
Nơi Hàng Loạt Tướng Lĩnh Gục Ngã Vì Đạn Quân Mình
Sau Thế chiến 2, rất nhiều tù binh Xô Viết được trao trả cho phía Liên Xô, trong đó có nhiều cán bộ quân sự và an ninh cao cấp.
Giới lãnh đạo đã xử lý việc này thế nào?
Xác minh, thẩm tra tư cách, tìm ra những kẻ phản bội đất nước và xét xử họ, phục hồi cho những người có công, v.v...

Bài viết mang tựa đề: "Товарищи генералы? Расстрелять! - Các Đồng Chí Cấp Tướng Ư? Hãy Xử Bắn!” của tác giả Vladimir Voronov đăng trên Tạp chí Sovershenno Sekretno - No.8/291 ngày 29.7.2013, dựa trên tư liệu của các nhà nghiên cứu lịch sử Nga, đã hé lộ một phần câu chuyện phức tạp này.
Giới Tướng Lĩnh Liên Xô Sợ Hãi Điều Gì Vào Năm 1950?
Năm 1950, trong các tầng hầm xử bắn của Moscow vang rền những loạt súng như sấm sét.
Mặc dù án tử hình đã bị bãi bỏ tại Liên Xô vào tháng 5.1947, nhưng ngày 12.1.1950, sau "cuộc họp" như thường lệ, "thể theo nguyện vọng của đông đảo nhân dân lao động", Chủ tịch đoàn Chủ tịch Xô Viết tối cao Liên Xô đã quyết định cho phép áp dụng án tử hình "cho những kẻ phản bội Tổ quốc, bọn gián điệp, những kẻ khủng bố phá hoại".

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2025

CẦN BẮT TAY VỚI MỸ - Phần 4 – ĐIỀU CÒN MÃI

 


(Dành cho người đọc chậm. Tiếp theo) 

Hôm nay tôi đến thăm chú Thành với tâm thế khá thoải mái, “hỏi những gì mấy lần trước hỏi rồi mà vẫn chưa rõ…”. Cõ lẽ vì thế mà tôi được nghe chú kể những chuyện nho nhỏ, tưởng chừng chả ăn nhập vào đâu, nhưng nó làm tôi hiểu được con người chú hơn rất nhiều…

Đầu tiên là chúng tôi nói về việc hôm nọ tôi giới thiệu một bạn đến hỏi chú về “dầu khuynh diệp Bác Sĩ Tín”. Hoá ra đây là một thương hiệu mạnh và rất nổi tiếng ở miền Nam trước 1975, sau này bố chú là cụ Tín đưa gia đình sang định cư ở Mỹ và hình như có làm cùng với một Việt kiều bên đó. Sau này người ta cho ra mắt “BST” (chứ không là “Bác sĩ Tín” nữa, và trải qua bao nhiêu năm, họ quay về Singapore để định sản xuất để đưa hàng vào Việt Nam tiếp tục như trước kia. Họ hỏi ý kiến chú – người còn lại đại diện cho “bác sỹ Tín”, câu chuyện còn đang diễn ra, nhưng hoá ra mấy bài viết của tôi cũng có chút ý nghĩa cho ai đấy đúng không ạ?

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2025

MỸ ĐÁNG GHÉT, NHƯNG KHI CHỌN PHE- VẪN CHỌN MỸ


 

Không ít người trên thế giới cảm thấy khó chịu với nước Mỹ. Họ chỉ trích sự can thiệp quân sự, chính sách ngoại giao mang tính áp đặt, và sự đạo đức giả trong lời nói so với hành động.
Nhưng khi đứng trước lựa chọn chiến lược, chọn phe trong một thế giới đang phân cực, chính những người từng bất bình với Mỹ lại đứng về phía Mỹ. Nghịch lý đó không phải vì Mỹ được yêu mến, mà vì Mỹ vẫn là cường quốc duy nhất chơi theo luật, và bị ràng buộc bởi luật.
Trái lại, Trung Quốc, siêu cường đang lên, lại khiến thế giới cảm thấy lạnh lẽo, khó đoán và đầy nghi ngại. Dù Bắc Kinh không ồn ào như Washington, sự trầm mặc của họ lại chất chứa những điều không ai dám hỏi, và càng không ai dám chắc.
Minh bạch- tài sản chiến lược của Mỹ
Mỹ không phải là một siêu cường dễ mến. Từ chiến tranh Iraq, các vụ can thiệp lật đổ chế độ ở Nam Mỹ, Trung Đông, đến các cuộc chiến tranh thương mại, nước Mỹ nhiều lần khiến cả thế giới đặt câu hỏi về động cơ thật sự.

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

CẦN BẮT TAY VỚI MỸ - Phần 3 – ĐẤT NƯỚC ĐẸP VÔ CÙNG

 


(Dành cho người đọc chậm! Tiếp theo )

Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?

Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?

Bao giờ dải Trường Sơn bừng giấc ngủ

Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?

(Người đi tìm hình của nước – Chế Lan Viên)

Tôi đến với chú Thành thực ra không phải để hỏi về cuộc đời của “người mở khoá”, mà để hỏi về vụ “46%” và “TTTCQT” cơ, nhưng “cụ” lại giải thích theo cách riêng của “cụ”. Tức là khi ta đã “ngộ” ra rồi, chọn được con đường đi rồi, định hướng rồi thì cứ thế mà đi, đừng có “lang bang” – một từ mà người miền Trung mới hay dùng (bố tôi ngày trước cũng hay dùng từ này để nói tới việc lớp trẻ hay dao động ba lăng nhăng chi khươn, la cà đây đó chả để làm gì cho đời, cho mình…). Và câu chuyện đời của chú Thành chính là minh chứng cho điều “đừng lang bang” này. Chú bảo, chẳng bao giờ mất thì giờ đến những cuộc gặp trời ơi, mà chỉ vì ở đó có sự hiện diện của lãnh đạo cấp cao. Không họp hành trịnh trọng, thi đua khen thưởng, vinh danh ca ngợi. Chẳng mâm cao cỗ đầy, karaoke với đãi đằng yến tiệc. Ai mời đi nói chuyện về chuyên môn thì sẵn sàng ngay, bây giờ thì yếu rồi nên tăng cường làm việc online. Tôi chứng kiến khi đang nghe chú nói chuyện thì dăm bảy cuộc điện thoại gọi tới hẹn gặp, mời hội thảo…nhưng chú trả lời rất lịch sự và chuyên nghiệp, rằng đang có khách nên sẽ chờ cuộc gọi lại sau….giờ. Với chúng tôi cũng vậy, chú không cần đi sâu vào tìm hiểu là ai, làm gì ở đâu thế nào…mà đi ngay vào bản chất vấn đề, nguyên nhân gì khiến chúng tôi tìm tới chú. Vẫn giống như 30 năm trước, một căn hộ thuê ngoài Văn Cao, Hà Nội nhìn ra hồ Tây – nhưng thời đó chú trẻ lắm, và chú nói gì cao siêu lũ trẻ chúng tôi khi đó còn chưa hấp thụ được bao nhiêu – nào đã làm gì có thị trường chứng khoán, quỹ đầu tư, ngân hàng đầu tư, trái phiếu…gì đâu! Bây giờ chúng tôi đã hiểu được nhiều hơn nhiều, nhưng than ôi, đã quá “lục tuần”, gần như chú Thành lúc đó, còn chú thì già đi nhưng vẫn như xưa, vẫn một căn chung cư nay thuê ở quận 7, vẫn giọng nói đều đều dễ nghe, vẫn muốn đem lại hiểu biết bổ ích cho người đối thoại. và chú, một người đã U100, lại quay ra động viên những kẻ “trẻ quá”, thua mình hơn ba chục tuổi, rằng làm gì cũng không bao giờ muộn, kể cả làm business, kể cả làm những việc mình theo đuổi hai ba chục năm mà vẫn chưa tới ngày “nhú mầm” chứ chả nói gì tới “hái quả”. Qua câu chuyện ta thấy chú là một người cực kỳ lạc quan, thông tuệ, tâm trí vững vàng và không hề hối tiếc về bất cứ điều gì trong quá khứ, có lẽ chỉ trừ cái chết của người con trai rất đẹp và giống bố, theo chú về Việt Nam rồi mất đã hơn chục năm trước.

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

TRẢ SÚNG ĐẠN NÀY


 

“Sự thật là sự thật.
Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên đau mỗi kiểu”.
—-
TRẢ SÚNG ĐẠN NÀY
"Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất năm nao…”.
(Một Mai Giã Từ Vũ Khí - Trịnh Lâm Ngân)
Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ nghe trọn một chương trình ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật, đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã xem trọn một chương trình ca nhạc.
Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thúy Nga, Vân Sơn… dễ kiếm, nhưng Asia thì khó. Asia “phản động” lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần một media hub, người ta có thể tải từ internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV.

Ngủ gật cũng sướng như ăn vụng.
Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ… gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động” tới đâu. Tôi chọn chủ đề 55 Năm Nhìn Lại vì đoán là nói miền Nam từ thời di cư 1954.
Không chỉ là chương trình ca nhạc, mà đan xen vào đó là những thước phim tài liệu, những hình ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi cũng nhớ ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa thì nhớ dai lắm. Con tàu há mồm Passage to Freedom, Đệ nhất, Đệ nhị Cộng hòa, kinh tế, giáo dục, văn hóa, Mùa hè Đỏ lửa, Đại lộ Kinh hoàng… Mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con muốn bỏ nước ra đi. Bỏ đi không đành, con ngu hơn cha, nên bây giờ mới ngồi lẩn thẩn.

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

30/4 VUI SAO NƯỚC MẮT LẠI TRÀO

 


Nam Nguyen
(Dành cho người đọc chậm)
Xin trích một đoạn trong hồi ký “Tưởng Rằng Đã Quên” của ông cụ nhà tôi về cảm xúc cá nhân vào dịp 30/4/1975:
“Sáng 2/5/1975 lúc 8h30 sáng, bỗng nhiên tôi cảm thấy không đến thăm anh Lê Duẩn thì không được, vì cảm xúc của tôi sau cuộc đầu hàng vô điều kiện của chính quyền nguỵ ở Miền Nam dồi dào quá, và tôi phải đến để chia sẻ cùng người đã đóng một vai trò hết sức quan trọng trong việc gây cảm xúc này.

Tôi đến nhà anh Lê Duẩn một mình và cũng không chắc là anh có nhà hoặc có nhà mà có thì giờ để tiếp tôi. Nhưng tôi cứ liều miễn là được gặp anh một vài phút… Đến cổng, người bảo vệ hỏi tôi là ai? Tôi nói: Bác cứ vào nói với bác Lê Duẩn là tôi, Lê Tâm muốn được gặp ông ta. Chỉ vài phút sau, cửa phòng khách mở rộng, đích thân anh Lê Duẩn ra ôm lấy tôi và nói: Vào đi, vào đi…!!! Tôi chìa tay ra bắt tay anh Lê Duẩn và chỉ nói: Giỏi, giỏi! Anh Lê Duẩn cười vui vẻ và nói: “Thế là tạm xong một việc lớn, nhưng Lê Tâm phải biết nó kết thúc 20 năm gian khổ của tất cả chúng ta, từ Bắc đến Nam, trong đó có tôi, như thế nào”. Rồi anh Lê Duẩn bảo tôi ngồi uống nước “để có thì giờ thì nghe mình kể chuyện lại 20 năm đó, từ hiệp đinh Gionevo cho đến hôm nay”… Tôi nói: chắc anh không có nhiều thì giờ, vậy anh cho tôi biết anh đã chia thì giờ cho hoạt động ở Miền Nam và Miền Bắc như thế nào, và những khó khăn chủ yếu mà anh đã vượt qua trong việc lãnh đạo giải phóng Miền Nam. Anh ta nói: “Lê Tâm biết mình không tin Hiệp định Giơnevo lắm, không tin rằng hai năm sau Gionevo sẽ có tổng tuyển cử ở hai miền… trong lòng mình muốn khóc khi thấy ở nhiều nơi Miền Bắc cũng như Miền Nam, đồng bào nhất là các ông già bà già tin rằng sau hai năm sẽ thống nhất, con cháu sẽ về sum họp… nhưng tư tưởng không tin đó không được bộc lộ quá rõ vì có thể làm nhụt chí chiến đấu để thi hành hiệp định Giơnevo của đồng bào… Mình trong hai mươi năm vừa rồi ở Miền Nam có thể nhiều hơn Miền Bắc hơn nữa, vì chiến trường Miền Nam rất khó khăn gian khổ, nhiều khi đòi hỏi sự có mặt của mình … nhưng cũng may mình đã tìm cách vào Nam ra Bắc nhanh hơn thời mình đi với Lê Tâm và Lê Đức Anh. Mình đã rất nhiều lần được giả dạng thành một thương gia đi thẳng vào Phnôm-pênh rồi từ đấy xuống ngay Sài Gòn hoặc vào chiến khu Nam Bộ, nhưng cũng không phải dễ dàng đâu, vì lúc đó địch cũng theo dõi sát sao di chuyển của cán bộ Miền Bắc”. Tôi hỏi thêm: thế còn khó khăn do phía bạn? Anh nói: “Đấy là khó khăn lớn nhất. Cuộc chiến đấu của chúng ta không theo khuôn mẫu của ai mà đấy cũng là sức mạnh và khó khăn của chúng ta… Trong những năm trước 75, tôi đã phải trực tiếp qua nhiều lần để thuyết phục bạn, gần đây nhất là bốn lần gặp ông Mao trong bệnh viện, ông Mao và ông Chu Ân Lai không tin ta sẽ thắng, do đó do dự cho phương tiện cơ giới Liên Xô đến Việt Nam qua đường Trung Quốc, họ cho là cũng không giải quyết được tình hình; chỉ có tôi kiên trì nói mãi thì cuối cùng bạn cũng đồng ý cuộc thử nghiệm này…”

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2025

CẦN BẮT TAY VỚI MỸ - Phần 2 – XA NƯỚC RỒI CÀNG HIỂU NƯỚC ĐAU THƯƠNG


 

(Dành cho người đọc chậm. Tiếp theo )

Thế là chú Thành nhờ người nhà mua cho cả đống sách về các loại tôn giáo khác nhau gửi vào nhà tù để đọc và chiêm nghiệm: đạo Phật, đạo Thiên Chúa, Lão Tử, Đạo Đức Kinh, đạo Hồi, đạo Dừa, đạo Mẫu…thôi thì đủ loại. 15 tháng trôi nhanh và nhờ gia đình chạy nên ông được tha. Tuy vậy hàng tuần vẫn phải lên Sở cảnh sát khai báo hết chuyện nọ tới chuyện kia, chẳng khác gì tội phạm, chú hiểu kiểu này ở đây mình không còn làm ăn được gì nữa rồi…

Chú tin vào số phận. Chú đã vào chùa ở mấy tháng cho thanh tịnh, thế mà cũng vẫn bị lôi về nhà để trình báo. Rồi có anh bạn tù có rất nhiều quan hệ bên Pháp quốc, mới gặp chú hỏi “mày có muốn qua bên đó không, đi với tao?”. Thì đi, vợ và 4 con thơ sẽ đi sau thôi! Đúng hẹn ngày giờ, chú ăn mặc đẹp như dự tiệc, tay xách cặp ung dung bước lên một con tàu của Pháp đang đứng ở bến Nhà Rồng, chiều hôm đó trên tàu có một buổi dạ tiệc. Ông bạn tù cùng bạn gái khoác tay nhau lên tàu. Sau buổi tiệc cả ba người được dẫn xuống hầm tàu để ẩn ở đó, rồi sáng mai tàu nhổ neo ra khơi…”Sóng dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương”. Ra đến hải phận quốc tế họ mới được chui lên, và chỉ phải trả tiền vé cùng “dịch vụ phí” mất 1500 USD, chú Thành sang tới Marseile. Cùng thuỷ thủ đoàn ra khỏi cảng thế là xong dịch vụ “đưa người”, ba người Việt hoà vào đám đông nước Pháp, nơi chú Thành đã từng tới trường từ bé…

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2025

CẦN BẮT TAY VỚI MỸ - Phần 1 - NHỮNG TRÍ THỨC TỪ MỸ TRỞ VỀ



(Dành cho người đọc chậm)

Cú nâng thuế choáng váng cả hành tinh của Donald Trump. Tôi cũng không phải ngoại lệ, thôi thì không biết đi hỏi người tài vậy. Hỏi chú Thành, người đã góp phần đưa chế độ ông Diệm đến bắt tay với Mỹ, và sau này khi nước ta thống nhất lại một lần nữa giúp chúng ta vượt qua cấm vận khắc nghiệt của USA...

Chú không trả lời thẳng vào câu hỏi mà thong thả kể chuyện cuộc đời. "Mọi sự trên đời đều là duyên nghiệp!". Và tôi, một hậu sinh láu táu đã từng viết về những tri thức trẻ từ Pháp trở về theo cách mạng, hôm nay được nghe về sự trở về xây dựng miền nam của lớp trí thức Việt, trở về từ Mỹ, theo lời kêu gọi của....câu chuyện cứ bắt đầu từ đầu thế kỷ 20.

Nhà chú quê ở Quảng Nam, bố chú là cụ Bùi Kiến Tín, học y ở Pháp về năm 1942, lúc đầu hành nghề ở Hà Nội, sau di dần về phía nam, Quy Nhơn rồi Sài Gòn Chợ Lớn. Cụ lập ra hãng dầu khuynh diệp “Bác sĩ Tín”- tức là thành phần “tư sản” giàu có rồi, cụ còn làm bác sĩ riêng cho gia đình họ Ngô và có lúc làm tới Bộ trưởng Thông tin ở chính phủ Ngô Đình Diệm một thời gian ngắn. Tức là nhà chú toàn người có đầu óc làm ăn cả, tuy ai cũng có phần bay bổng lãng mạn, mà biểu hiện rõ nhất là ông chú Bùi Giáng. Chú Thành có học bổng đi Mỹ nhờ một trường dòng (mặc dù gia đình không theo đạo nhé) nhưng vì “không có gì ngoài điều kiện” mà lại học tốt, nên chọn học ở Columbia – chú có lẽ là người Việt đầu tiên học về tài chính kế toán ở đây. Chú rất mẫn tiệp vào cái tuổi 95 này:

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2025

BÀNG QUAN XÃ HỘI


 

Tác giả : Bùi Thanh Hiếu

 

Lo cho mình đã, chuyện xã hội thì hơi sức đâu mà quan tâm.

 

Đấy là lời của nhiều người khuyên tôi. Họ nói cũng có lý, mình còn lo công việc và gia đình. Làm sao mà để ý được chuyện xã hội, làm được gì đâu, chỉ mất thời gian mua thêm nhiều phiền toái.

 

Xã hội bây giờ rất nhiều người sống như vậy. Ngoài việc kiếm tiền và quan tâm đến thú vui của họ, mọi việc khác đối với họ chẳng đáng bận tâm. Tôi ngồi nhiều cuộc nhậu, giữa những người mặc quần áo sang trọng và trên bàn là những món ăn ngon. Những câu chuyện của họ không hề khiến tôi đau đầu tí nào, bởi nó là những câu chuyện xoay quanh tình tiết của bộ phim, một ngôi sao ca nhạc có bồ mới, hãng quần áo hiệu nào đó sắp giảm giá...

 

Họ chẳng hại ai cả, họ cũng không nhờ vả vay mượn gì ai. Những người trên bàn tiệc đó đều mang gương mặt viên mãn. Chuyện lũ lụt chết vài chục người ở miền Trung hay chuyện biển Đông là những câu chuyện đối với họ là những chuyện mất thời gian, chả giải quyết việc gì. Họ thực sự hạnh phúc.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

THẦN “ĐỊA ĐẠO”



(Dành cho người đọc chậm)

Mới xem xong “Địa đạo” đầu óc vẫn quay quay, tiếng bom ném vẫn lùng bùng trong tai, cứ nhớ cảnh trong địa đạo xoay người còn khó mà có con béc giê đang lao vào…thì tự nhiên tôi nhớ cảnh mấy em du kích dùng dao găm đào đất nhoay nhoáy, mãi mới kiếm ra cái xẻng…Đúng là địa đạo Củ Chi là một công trình xây dựng đồ sộ, chưa nói tới độ khó trong thi công, mà không thấy nói tới việc ai thiết kế, rất đâu ra đấy!? Tự nhiên lại nhớ tới thằng bạn mới gặp bên Nga (nhưng nó không phải người Nga, nói thế không các cụ các bác lại chê, toàn chuyện Nga chưa chán à…Dạ, em biết gì có gì xảy ra đối với chính em thì em kể, không mấy hôm nữa nó quên, chứ có phải mỗi người Việt mình biết đào hầm đâu?)

Đang ngồi uống bia tán phét ở Moscow, bọn Nga cũng chả khác các dân tộc khác lắm đâu ở chỗ tụ bạ là thích chê bai chính phủ với bọn quan chức. Một thằng kể : “Thằng cha phụ trách thể thao ở Duma đề nghị cấm vừa đi vừa hút thuốc, chứ còn nằm, ngồi đứng thì vô tư…bố khỉ!”. Đứa khác chêm vào: “Có thằng to phết đòi thông qua luật quay xổ số cho bọn trẻ con vừa đẻ, giải thật to từ chung cư đến ô tô, để kích thích tăng dân số, chứ bây giờ âm quá; lại có đứa khác bảo ai vô sinh bắt đóng thuế nặng, chừa ngay; chưa bằng có đứa đề nghị tặng nhà đông con một chú ngựa, vừa tiện đi lại vừa có cái trẻ em chơi!”. Đến khổ, Nga cũng quấy phết nhỉ, “cháu của đại văn hào Tolstoy đề nghị các trường phổ thông bỏ học ngoại ngữ, mà đi xây tổ cho chim…”. Tôi cũng khá bất ngờ khi có đứa hỏi mình: ”Việt Nam chúng mày nói ít cười nhiều, chắc là quan chức phát ngôn toàn lời hay ý đẹp chứ nhỉ? Có vụ gì vui kể anh em cười chơi?”. Thế mà nghĩ lâu chưa ra, đúng là các quan nhà mình nói hay mà lại còn hay đọc giấy viết sẵn nữa, sai thế quái nào được! Cuối cùng tôi nhớ ra: “Bọn tao có cô gái đại biểu, đề nghị chống lụt bằng lu, mỗi nhà đào một hố trong sân vườn, vừa trữ nước vừa chống lụt cho thành phố!”. Cứ tưởng ví dụ xuất sắc ấy phải gây cười ghê lắm, thế nào ba bốn chú tây chả thấy cười gì, còn hỏi tôi “Thế thì làm sao?”. Tôi đâm lo, mới hỏi “Thế bà này đúng, khả thi à?”. Chúng nó mới chỉ cho tôi đứa trẻ nhất, rất đẹp trai, ít nói, bảo: “Chúng mày không biết làm thì hỏi thằng này, nó đào cho, con mẹ kia nói thực ra khả thi đấy, cười cái gì?”. Tôi toát mồ hôi, mới hỏi thằng trẻ, râu ria như tay đấm MMA Khabib kia xem sao. Nó bảo:

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2025

PHÁO ĐÀI BREST

 


PHÁO ĐÀI BREST
(Hoài niệm của một người lính vô danh vô cảm của một thời vô bổ tại Đông Âu)
Tháng 9 chúng tôi có mặt ở ngoại ô Minsk, một vùng rừng thông mênh mông xanh mướt quanh năm. Đơn vị tất nhiên biết danh sách từ trước, ra đón nhiệt tình, hồ hởi lắm, khoe trường này truyền thống giúp Việt Nam đánh nhau với máy bay Mỹ nhất luôn, nhiều người tài học đây lắm, ngoài năm thứ ba có chục ông học viên thì có gần chục nghiên cứu sinh. “Quân đội nó lại lừa mấy đứa trẻ chúng mày rồi, mở mồm ra là bảo "почему страны" (“những vì sao đất nước”); thôi tối vào phòng anh uống bia nói sau...” – là câu mà mấy anh nghiên cứu sinh đón 5 thằng Hà Nội vừa sang choai choai sàn sàn chúng tôi đặt chân tới trường ở Minsk. Vô cảm, chúng tôi chỉ hơi tò mò thôi chứ kiểu như chai lỳ sớm với cái quân đội này rồi, mặc dù mới vào lính có một năm. Đến chiều tối uống bia, các đại ca mới giảng cho: “chúng mày sang đây là học kỹ thuật, lính kỹ thuật hay sĩ quan kỹ thuật thì cũng để đi hầu máy thằng học chỉ huy với chính trị, chứ làm vương làm tướng gì… Bọn ở nhà chúng nó toàn hứa hão với trẻ con, các anh đây bị lừa mười lăm năm trước rồi!”. À ra thế, vẫn vô cảm, có lẽ cái cảm giác đó mới giúp cho những đứa trẻ chưa là người lớn này đứng vững được qua năm tháng, mặt khác đó là cái các thế hệ đi trước chả có được đâu…

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2025

BỨC TƯỢNG ĐƯỢC PHÁT HIỆN TÌNH CỜ NHƯNG ĐẦY KỲ DIỆU TỪ HÀNG NGÀN NĂM TRƯỚC



Trong thế giới nghệ thuật Hy Lạp cổ đại, có những kiệt tác vượt thời gian, lưu giữ vẻ đẹp và tinh thần của cả một nền văn minh. Đức Bà Kalymnos chính là một biểu tượng như thế – bức tượng đồng Hy Lạp tuyệt mỹ từ thời kỳ Hy Lạp hóa (323–31 TCN), khiến bất kỳ ai đối diện cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và sự tinh xảo của nó.

Bức tượng được phát hiện một cách tình cờ nhưng đầy kỳ diệu vào năm 1995, khi những người thợ lặn bọt biển đang làm việc tại vùng nước gần đảo Kalymnos, Hy Lạp. Kéo lên từ đáy biển sâu thẳm, bức tượng như hồi sinh sau hàng ngàn năm ẩn mình trong lòng đại dương, mang theo mình những câu chuyện chưa kể của quá khứ huy hoàng.

Điều khiến Đức Bà Kalymnos trở nên đặc biệt chính là mức độ bảo tồn gần như hoàn hảo – điều vô cùng hiếm gặp với các tác phẩm đồng cổ đại. Từng nếp gấp mềm mại của chiếc áo choàng, từng đường nét thanh tú trên gương mặt, tất cả như còn nguyên sức sống, như thể người phụ nữ ấy chỉ vừa mới dừng lại trong phút giây bất tận của thời gian.

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2025

Cổ nhân từng nói 'nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình'


 

Mình rất sợ những người phụ nữ quát chồng sa sả trong quán ăn, thang máy hay bất cứ không gian chật hẹp nào mà ở đó tất cả mọi người xung quanh đều ái ngại nín thở trước nét mặt gượng gạo của người đàn ông kia.

Chắc vì đã từng phải trả giá rất đắt cho việc không kiểm soát được cơn giận nên mình đã nhận ra thứ tạo nên quyền năng của một người phụ nữ không phải là hung hăng và ghê gớm, mà nằm ở sự điềm tĩnh lẫn dịu dàng.

Nếu mở kho tàng bí mật bên trong mỗi người phụ nữ ra, 'nhẫn nhịn' sẽ là một trong những hạt giống mà ta tìm thấy, đó là một phần sức mạnh thiêng liêng mà Chúa trao cho một người phụ nữ khi tạo ra họ. Nhưng phần thú vị nhất là Người ít khi đính kèm theo hướng dẫn sử dụng, mà để mỗi người phải tự tìm ra trên hành trình trưởng thành của bản thân.


Bạn biết đàn ông sợ nhất gì không?

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

CON TÀU CHỈ CÓ MỘT NGƯỜI


 

Anh cũng như bao nhiêu người sĩ quan khác ở Miền Nam. Sau 75, đều bị tập trung cải tạo. Những tháng đầu anh được vợ gửi cho một hai lần đồ ăn, sau đó thì biệt tăm. Anh được phép viết thư về cho gia đình nhiều lần. Nhưng không thấy vợ trả lời. Như thế kể như anh bị vợ bỏ.

 

Sống trong trại cải tạo mà không có người thăm nuôi, không được tiếp tế đồ ăn, người đó kể như chết. Anh biết mình nằm trong số người bất hạnh đó. Nên anh phải tự lực cánh sinh. Nói chơi cho vui vậy chứ tự lực gì nổi. Có được thăm nuôi hay không, người tù nào cũng co cúm lại. Thức ăn dành dụm từng chút. Ra ngoài lao động, con mắt của họ dáo dác tìm bất cứ thứ gì có thể bỏ vào bụng cho đở đói. Cho nên người có quà thăm nuôi cũng như dân mồ côi, khi ra ngoài lao động cũng xục xạo tìm kiếm đào bới như nhau. Ai tìm được nấy ăn.

  

Chuyển ra ngoài Bắc anh lại càng tơi tả hơn. Không quen với cái lạnh thấu xương, bụng thì đói meo. Trông anh như một ông cụ già hom hem. Công việc nặng nhọc làm cho anh còm lưng. Ngày trở về thì không thấy hy vọng. Anh cứ nghĩ mình kéo dài tình trạng đói khát, nặng nhọc nầy mãi, thì thế nào cũng bỏ xương tại cái xứ đèo heo hút gió nầy. Trốn trại thì không can đảm. Mà cũng chẳng biết trốn đi đâu, giữa núi rừng trùng trùng điệp điệp. Đành phải bó tay chịu trận…

 

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2025

NHÀ...BẢO SINH


 

Nguyễn Quang Lập

6/8/2010

    Cách đây sáu bảy năm chi đó, một hôm Nguyễn Huy Thiệp mời mình đến nhà ăn cơm, nói ông đến đi, hôm nay có một nhân vật hay lắm. Mình đến, thấy một ông nho nhỏ thâm thấp đen đen ngồi nói chuyện tay bo với đám văn tài khét tiếng ba miền đầy tự tin không một chút kiêng dè, biết ngay đó là người mà Thiệp nói hay lắm. 

    Thiệp giao du thật lắm quái nhân, mỗi ông một nết hay, tài thật không ai lẫn với ai, ông này chắc cũng thế. Thiệp chìa tay giới thiệu với mình, nói ông này là Bảo Sinh bạn tôi, chỉ nói vâỵ thôi không nói gì thêm. Nhưng chỉ hơn mười phút sau mình biết ngay Bảo Sinh là nhà thơ Folklore trứ danh, Thiệp đã từng có bài khen, suốt buổi nhậu hôm đó chỉ ngồi nghe Bảo Sinh đọc thơ cười lăn cười lóc.

    Văn nghệ có cái hay, phàm đã thích nhau thì chỉ cần gặp một lần đã coi như quen nhau từ vạn kiếp. Mấy hôm sau Bảo Sinh đến nhà mình chơi, tặng mình bốn năm tập thơ, đọc sướng rêm. Một đời thơ người ta chỉ mong có vài câu thơ đóng đinh vào trí nhớ người đời là mừng lắm rồi, ông này có đến vài chục câu, thậm chí vài trăm câu, phục lăn. 

   Té ra cái câu được truyền tụng lâu nay: Ra đường sợ nhất công nông/ Về nhà sợ nhất vợ không mặc gì là của Bảo Sinh, câu Vợ là cơm nguội nhà ta/ Lại là phở tái thằng cha láng giềng cũng của Bảo Sinh nốt. Nhiều câu cười buồn, cười đau, cười đắng… vui và hay, tài. Có lẽ hay nhất câu này: Cùng chung một chuyến đò ngang/ Kẻ thì sang bến người đang: trở về/ Lái đò lái mãi thành mê/ Sang về chẳng biết mình về hay sang. Thơ như vậy mà báo chí ngại in, nghĩ cũng lạ.

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2025

MINH TUỆ PHẬT QUỐC HÀNH

 


Trân trọng giới thiệu đến các bạn, ngày 25/02/2025, một tờ báo lớn của Ấn độ tên The Time India có bài đăng trên trang nhất bằng tiếng Anh với tựa đề: “Sư Thầy Minh Tuệ: Hành trình bộ hành đầy cảm hứng từ Việt Nam đến Đất Phật - Ấn Độ chờ đón một bậc chân tu” viết bởi phóng viên người Ấn Độ tên Racappo.

Viết bài báo này, tác giả đã phỏng vấn rất nhiều người dân và các tu sĩ người Ấn Độ, họ đều bày tỏ tình cảm đặc biệt. Nội dung bài báo như sau:
Từ những con đường bụi bặm qua những cánh rừng xanh mướt của Lào đến những vùng đất khô cằn của Thái Lan, câu chuyện về sư thầy Minh Tuệ, một nhà sư Việt Nam giản dị nhưng đầy ý chí đang vang vọng khắp thế giới đặc biệt là tại Ấn Độ, nơi cội nguồn của Phật giáo bắt đầu. Với đôi chân trần, tấm y phấn tảo vá nhiều mảnh từ vải vụn nhặt được bên đường, đống rác hay nghĩa trang và trái tim tinh khiết, quyết tâm hướng về sự giác ngộ Chánh Đẳng Giác. Sư thầy Minh Tuệ một cách không chủ ý đã biến hành trình bộ hành của mình thành một biểu tượng của lòng kiên định, sự từ bỏ vật chất, buông bỏ tận cùng và tình yêu dành cho chánh pháp của Phật dạy.

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2025

Đả xà bất tử, hậu hoạn vô cùng!

 


Câu nói “giết rắn phải đánh dập đầu” có nguồn gốc sâu xa trong văn hóa dân gian Việt Nam. Nó không chỉ đơn thuần là một hướng dẫn về cách xử lý rắn, mà còn mang nhiều ý nghĩa biểu tượng và bài học cuộc sống. Cuộc chiến với Nga như giết rắn, nếu để sổng, nó sẽ quay lại bò vào nhà và giết hại bạn. Trong văn hóa Á Đông nói chung và Việt Nam nói riêng, đầu được xem là phần quan trọng nhất của cơ thể, nơi chứa đựng trí tuệ và linh hồn. Việc nhắm vào đầu của rắn không chỉ nhằm mục đích vô hiệu hóa nó một cách nhanh chóng, mà còn mang ý nghĩa tượng trưng là tiêu diệt hoàn toàn mối đe dọa.
Chủ tịch Hội nghị An ninh Munich Christoph Heusgen phát đi một thông điệp rất mạnh mẽ là chi tiêu quốc phòng của châu Âu và Đức phải tăng lên và "chúng ta phải có khả năng hỗ trợ Ukraine, nhưng chúng ta cũng phải xây dựng khả năng quốc phòng của riêng mình".

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2025

Thấy gì? Qua cách dùng người của Trump

 


Trong bức ảnh được phát hành rộng rãi nhất về cuộc hội đàm Nga-Mỹ-Ả-Rập Xê-út vào ngày 18, có một gương mặt ít được biết đến ngồi ở hàng ghế đầu - Steve Witkoff, đặc phái viên về các vấn đề Trung Đông do Trump bổ nhiệm.
Ngay sau khi Trump xác nhận sẽ trở lại Nhà Trắng vào tháng 11 năm ngoái, ông đã bổ nhiệm Witkoff làm đặc phái viên tại Trung Đông. Witkoff không làm Trump thất vọng. Vào tháng 1, Witkoff đã làm việc với các quan chức chính quyền Biden để làm trung gian cho lệnh ngừng bắn giữa Israel và Hamas.
CNN đưa tin vào ngày 19 tháng 2 rằng phạm vi trách nhiệm của ông hiện đã mở rộng sang Nga và Ukraine. Tuần trước, Witkoff đã tới Nga và gặp Tổng thống Nga Vladimir Putin cùng các quan chức Nga khác, sự kiện cuối cùng dẫn tới việc thả giáo viên người Mỹ Mark Fogle vào ngày 11. Mặc dù Witkoff chưa từng làm nhà ngoại giao hay thậm chí làm việc trong chính phủ trước đây, Trump vẫn coi ông là "người có khả năng đàm phán".
"Ngoài gia đình, không ai được Trump tin tưởng nhiều như Steve (Witkoff)", một quan chức Nhà Trắng nói với CNN.

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2025

SƠN TÂY TỨ QUÝ

 


Nguyễn Xuân Diện
Trong số bạn bè của tôi, có một tay rất sành sỏi trong sự ẩm thực, có nhiều dịp được thưởng thức của ngon vật lạ khắp nơi. Riêng đất Hà Tây, anh khoe đã đến bánh dầy Quán Gánh, rượu làng Chuôn, bánh tẻ Cầu Liêu, chè lam làng Thạch, thịt chó - cháo vịt Vân Đình... Tôi phải công nhận đấy là những đồ ăn thức uống ngon.
Nhưng ngon chưa hẳn đã là quý. Chưa có món nào trong “ranh mục” của anh là quý hiếm đã từng được đem tiến vua cả. Ấy vậy Sơn Tây quê tôi có 4 món tiến vua: Dân gian vẫn thường gọi là “Tứ quý”. Đó là:
Sài Sơn chi biển bức
Cấn Xá chi lý ngư
Khánh Hiệp chi kỳ bành
Linh Chiểu chi úng thái
(Dơi mặt ngựa Sài Sơn,
Cá chép vàng Cấn Xá,
Cua kềnh Khánh Hiệp,
Rau muống Linh Chiểu).

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2025

DÒNG SÔNG CỤT VÀ HUY ĐỨC



Năm 1988, cách đây gần 40 năm, Huy Đức làm phóng viên tờ tin huyện Nhà Bè (nơi tôi đang ở bây giờ), còn tôi lúc bấy giờ là phóng viên báo Văn Nghệ Minh Hải. Tôi với Huy Đức quen nhau như một cơ duyên. Hôm ấy tôi từ Cà Mau lên SG dự buổi ra mắt tạp chí Văn TP số đầu tiên (vì có bút ký Nơi Ấy Bây Giờ đăng hai kỳ trên đó). Phải nói rằng buổi tối hôm ấy, tại quán Nghệ Sĩ, 218 Pasteur ( trụ sở Hội Mỹ thuật TP ), ai cũng quan tâm đến Trương Huy San với truyện ngắn Dòng Sông Cụt. Người ta xúm nhau cụng ly với anh đến mức anh say khướt, khi ra về, vừa tới cổng là Huy Đức té ngã, nằm lăn trên hè phố.

Gần 40 năm trôi qua, tôi vẫn nhớ như in truyện ngắn Dòng Sông Cụt, Huy Đức kể rằng sau năm 1975, trên một vách núi ở Hà Tĩnh hiện ra sừng sững một khẩu hiệu: THAY TRỜI ĐỔI ĐẤT SẮP XẾP LAI GIANG SƠN. Dưới chân núi là một công trình thủy lợi do ông Chắt Thấu, chủ tịch xã làm tổng chỉ huy cùng với cô con gái của ông là bí thư xã đoàn. Họ huy động toàn dân đào một son sông ra biển. Người ta cứ thi nhau đào, nhưng đào con sông ấy để làm gì thì không ai biết. Hỏi ông Chắt Thấu, ông cũng chỉ trả lời ngắn gọn là đào để ra biển, ra biển để làm gì, ông không trả lời, chỉ ra lệnh hãy đào đi.

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2025

MADE IN VIETNAM…

 


Thư giãn:
MADE IN VIETNAM…
Lẽ ra bữa nay Bác Sĩ Lê không nhận bịnh nhân vì là ngày nghỉ trong tuần của ông. Nhưng hôm qua, trong điện thoại, nghe giọng cầu khẩn của người bịnh ông không nỡ từ chối. Người đó – ông đoán là một cô gái còn trẻ – nói chuyện với ông bằng tiếng Mỹ. Cô ta hỏi ông nhiều lần:
– Có phải ông là Bác Sĩ Lee không?
Tên ông là Lê. Cái tên Việt Nam đó ở xứ Mỹ này người ta viết là “Lee”, nên ông được gọi là “ông Lee” ( Li ).
Ông ôn tồn trả lời nhiều lần:
– Thưa cô, phải. Tôi là Bác Sĩ Lee đây.
– Phải Bác Sĩ Lee chuyên về châm cứu và bắt mạch hốt thuốc theo kiểu Á Đông không?
– Thưa cô phải.
– Có phải phòng mạch của bác sĩ ở đường Green Garden không?
Bác Sĩ Lê, đã ngoài sáu mươi tuổi, tánh rất điềm đạm, vậy mà cũng bắt đầu nghe bực! Tuy nhiên, ông vẫn ôn tồn:
– Thưa cô phải. Xin cô cho biết cô cần gì?
Giọng cô gái như reo lên:
– Vậy là đúng rồi! Con Cathy bị bịnh suyễn nói bác sĩ chữa bịnh hay lắm. Cả nhà nó, kể luôn ba má ông bà nó đều đi bác sĩ hết.
Đến đây thì ông bác sĩ già đó không kềm được nữa, ông xẵng giọng:
– Cám ơn cô. Bây giờ xin dứt khoát cho tôi biết coi cô muốn cái gì?
Giọng bên kia đầu dây như lắng xuống:
– Tôi xin lỗi bác sĩ. Xin lỗi. Tôi muốn xin bác sĩ cái hẹn cho ngày mai. Tôi bịnh…
– Mai là ngày nghỉ trong tuần, phòng mạch không có mở cửa. Ngày khác vậy.