Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

ĐẠI TÁ TRẦN ĐĂNG THANH: CÔNG VÀ TỘI



 · QUA BÀI GIẢNG CHO CÁC HIỆU TRƯỞNG ĐẠI HỌC 

"Đại tá Trần Đăng Thanh phải nói là người “đi guốc vào bụng Trung Cộng”, hiểu thấu tim đen của Trung Cộng. Ấy thế mà ông lại chủ trương phải “hoà” với Trung Cộng bằng mọi giá. Mà để đổi lấy cái gì? Để đổi lấy cái sổ hưu cho một số người. Một cái sổ hưu nhiều nhất là của vài triệu người còn thì thí mạng gần một trăm triệu đồng bào còn lại. Một cái sổ hưu vài triệu bạc của tuổi già, chỉ ít năm sau chết là hết. Con cháu sau đó không còn đất, không còn biển, đến Tổ quốc cũng không còn, ông  Đại tá Trần Đăng Thanh không cần biết!". - Đào Tiến Thi

Bài của Đại tá Trần Đăng Thanh trước hiệu trưởng các trường đại học ở Hà Nội vừa rồi có nhiều sai trái đáng lên án và trong mấy ngày qua có nhiều bài viết, nhiều comment cũng đã lên án rất gay gắt. Hầu hết những ý kiến ấy là xác đáng. Song nếu chỉ thấy ông Thanh sai hết, hỏng hết thì cũng không công bằng. Theo tôi bài nói chuyện của Đại tá Thanh có cả đúng và sai.
Trước hết tôi nói về những cái đúng: Đại tá Trần Đăng Thanh đã nói được rất nhiều sự thật về Trung Quốc. Thông qua 6 nhân vật lịch sử của Trung Quốc, ông Thanh cho ta sự thật về tư tưởng Đại Hán bá quyền của giới cầm quyền Trung Quốc từ xưa đến nay, và từ đó giúp ta hiểu được tất cả những gì nhà cầm quyền Trung Cộng đang làm hôm nay đối với nước ta.

Nhân vật thứ nhất – Khương Tử Nha – ông nói sơ sài, không nói Trung Cộng hiện nay vận dụng Khương Tử Nha như thế nào nên không bàn ở đây.
Nhân vật thứ hai là Tôn Vũ (khoảng cuối thế kỷ VI, đầu thế kỷ V TrCN). Ông Trần Đăng Thanh nói về tư tưởng quân sự của Tôn Tử như sau:

“Đánh rắn động cỏ” là mưu kế, “ve sầu lột xác” là mưu kế, “rút củi đáy nồi” là mưu kế, “rung cây dọa khỉ” là mưu kế mà hiện nay trên Biển Đông người Trung Quốc đang thực hiện một số mưu kế “rút củi đáy nồi”, “rung cây dọa khỉ”, nó rung lung tung cả”. Đặc biệt, ông Thanh nói về tư tưởng diễn biến hòa bình của Tôn Tử. Ông Thanh nói “mưu kế tư tưởng không cần đánh mà thắng, đó là chiến lược diễn biến hòa bình”. Và ông giải thích: “Ông Tôn Tử từ thế kỷ thứ 5 TCN đã định ra một mưu kế là trong chiến tranh đánh mà thắng đã là giỏi nhưng chưa phải giỏi nhất, không cần đánh mà thắng mới là người giỏi nhất trong chiến tranh. Và cái tư tưởng không cần đánh mà thắng ấy người xưa đã dùng, người nay đang dùng, trong tương lai cũng sẽ dùng. Bốn con đường: một là tiền, hai là hàng, ba là vàng, bốn là gái. Tiền-hàng-vàng-gái, tiền-hàng-vàng-trai là có thể đánh sập một thể chế chính trị, hạ gục từng đấng quân vương và xem thảm trạng gục ngã của một số cán bộ chúng ta thì xin thưa với các đồng chí quanh đi quẩn lại có mỗi cái vòng kim cô tiền-hàng-vàng-gái, tiền-hàng-vàng-trai, chấm hết”.

Lời bình:
Thứ nhất, theo Đại tá Thanh, những hành động của Trung Cộng trên Biển Đông là thực hiện các quỷ kế theo “Binh pháp Tôn Tử”. Tôn Tử là một thiên tài quân sự. Tư tưởng quân sự của Tôn Tử được người đời sau tôn thờ là “thuỷ tổ binh học phương Đông”, “thuỷ tổ binh học thế giới”, “ông thánh về binh học”. Thế thì quá nguy hiểm cho nước ta.

Thứ hai, lần đầu tiên tôi được nghe một cán bộ tư tưởng của Đảng phát ngôn một cách chính thức: kẻ đang thực hiện “diễn biến hoà bình” đối với nước ta hoá ra không phải Mỹ và phương Tây mà chính là Trung Cộng – chính là anh bạn vàng. Hả dạ làm sao! Báo QĐND, CAND nghe đấy, đừng có vấy cái tội “diễn biến hoà bình” cho “các thế lực thù địch” (mà ai cũng biết thực chất là ám chỉ Mỹ và phương Tây).

Nhân vật thứ ba là Tào Tháo. Nói đến Tào Tháo, ông Thanh chỉ nhầm một chút, là ông đồng nhất Tào Tháo trong Tam quốc diễn nghĩa với Tào Tháo thực ngoài đời. Thế cho nên ông Thanh mới cho rằng “người Việt Nam chúng ta không thích ông Tào Tháo” (ấy là Tào Tháo văn học, nhân vật hư cấu của nhà văn La Quán Trung) còn “người Trung Quốc lại rất ca ngợi ông Tào Tháo” (ấy là Tào Tháo trong lịch sử – Tào Tháo thật). Tư tưởng của Tào Tháo, ông Thanh đúc kết trong một câu của chính Tào Tháo: “Thà ta mang tiếng hại người chứ đừng bao giờ để người hại ta”. Liên hệ đến ngày nay, trước sách lược “Ta thà phụ người…” của Tào Tháo mà nhà cầm quyền Trung Cộng đang vận dụng, ông Thanh cho rằng: “Trong khi đó ta đối phó bị động. Tôi phải nói với các thầy biết, kể cả các trường đại học, lãnh đạo sinh viên ở đây cũng vẫn bị động với công tác tuyên truyền của đối phương”.

Lời bình: Phương châm “Thà ta mang tiếng hại người chứ đừng bao giờ để người hại ta” của Tào Tháo hiểu đơn giản là “ta phải vì ta và chỉ vì ta thôi”, và “ta” đang nói đây là lợi ích dân tộc. Vận dụng ở Việt Nam hiện nay theo Đại tá Thanh, ta phải biết chủ động ra đòn trước về mặt tuyên truyền, đặc biệt trong sinh viên. Ông phê “Lãnh đạo sinh viên ở đây cũng vẫn bị động với công tác tuyên truyền của đối phương” là rất đúng. Trong khi nhà cầm quyền Trung Cộng kích động chủ nghĩa dân tộc trong tuổi trẻ Trung Quốc thì ở Việt Nam trái lại, lại đi dìm tinh thần yêu nước của thanh niên, sinh viên. Điển hình nhất là việc Đại học Công nghiệp TP.Hồ Chí Minh cấm sinh viên đi biểu tình, tuyên bố đuổi học sinh viên nào đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược.

Nhân vật thứ tư ông Thanh đề cập là Tôn Trung Sơn. Tuy tôi cũng biết cái chi tiết Tôn Trung Sơn coi khinh dân tộc Việt Nam và định lôi kéo Phan Bội Châu vào công cuộc giải phóng Trung Hoa trước rồi sẽ giúp Việt Nam sau nhưng về cơ bản từ trước tới nay tôi vẫn kính trọng Tôn Trung Sơn, nhà cách mạng đề cao chủ nghĩa “tam dân”. Hoá ra không phải thế! Nhờ Trần đại tá, tôi mới biết ông này cũng chả tốt đẹp gì. Ở thời Tôn Trung Sơn, Trung Quốc có 400 triệu dân mà ông ta mơ ước xây dựng được một quân đội 40 triệu người vì phương châm của ông ta là “quân mạnh thì nước giàu, nước giàu thì quân mạnh”.

Lời bình: Sợ thật. Muốn giàu có nhưng không lo làm ăn mà chỉ tìm cách đi ăn cướp. Ông Tôn Trung Sơn là người phương Nam mà mang tư tưởng của các thủ lĩnh “di rợ” phía tây bắc Trung Quốc thời xưa, luôn dựa vào sự thiện chiến của quân đội để cướp phá thiên hạ, trong đó có nước Trung Hoa khổng lồ văn minh hơn họ nhiều lần.

Nhân vật thứ năm là Mao Trạch Đông. Ông Thanh phân tích tinh thần chính trong sách Mao Trạch Đông nghìn năm công tội: “Mao Trạch Đông công ba tội bảy”. Công trong lãnh đạo cách mạng giải phóng đất nước. Tội trong 27 năm ở cương vị chủ tịch Đảng, chủ tịch nước đã làm chết 57,5 triệu người dân. Cuối cùng Đại tá Thanh cũng kết luận như tác giả sách trên: “Mao có ba phần công, bảy phần tội”. Đặc biệt Đại tá Thanh phân tích tư tưởng chính của Mao là “Chính quyền treo trên đầu ngọn súng” (đúng ra: “Súng đẻ ra chính quyền”). Đại tá Thanh nói: “Ông Mao quá lạm dụng chuyên chính, quá lạm dụng cây súng. Ông ta giải thích súng đẻ ra chính quyền, súng đẻ ra niềm tin, súng đẻ ra chiến thắng, súng đẻ ra tất cả. Cho nên tất cả là ở súng”.

Lời bình:
- Đại tá Thanh biết rõ tội ác của Mao Trạch Đông đối với nhân dân Trung Quốc. Từ đây có thể suy ra: với dân Trung Quốc, Mao còn ác thế, thì nó coi dân Việt ra gì (nên nhớ là hiện nay Trung Cộng vẫn đề cao Mao Trạch Đông).
- Từ tư tưởng “Súng đẻ ra chính quyền” của Mao Trạch Đông, chắc Đại tá Trần Đăng Thanh muốn nói rằng Trung Quốc sẽ dùng vũ lực để thôn tính Việt Nam. Điều này khác hẳn với các ý kiến gần đây nhất của TBT Nguyễn Phú Trọng và Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanhlà luôn ca ngợi Mao Trạch Đông.
Nhân vật cuối cùng, Đại tá Thanh đề cập là Đặng Tiểu Bình. Ông Thanh cho biết chủ trương của Đặng Tiểu Bình gồm 24 chữ: “lặng lẽ quan sát, giấu mình chờ thời, giữ vững trận địa, quyết không đi đầu, nắm vững thời cơ, lẳng đi không tích”. Còn phương pháp Đặng dạy cán bộ Trung Cộng là: “một hòn đá, hai con mèo, ba con gà, bốn con cá”. 
Ông Thanh giải thích: Một hòn đá tức nền tảng tư tưởng của họ là kết hợp chủ nghĩa Mác – Lênin với tư tưởng Mao Trạch Đông. Hai con mèo là “mèo trắng hay mèo đen, cứ mèo nào bắt được chuột đều là mèo quý”. Ba con gà là “cái gì có lợi cho nhân dân Trung Quốc là bắt lấy, bắt gà, cái gì có lợi cho Đảng cộng sản Trung Quốc, bắt lấy, cái gì có lợi cho quân đội Trung Quốc là bắt lấy”. Bốn con cá thì “chỉ bốn nguyên tắc” tức “bốn hiện đại hóa” (nông nghiệp, công nghiệp, khoa học công nghệ, quân đội). 
Ông Thanh nhấn mạnh “hai khái niệm” của Đặng: 1. Hàng hóa của Trung Quốc tới đâu thì biên giới của Trung Quốc tới đó. 2. Sức mạnh hải quân Trung Quốc tới đâu thì biển của Trung Quốc tới đó. Đặc biệt, Đại tá Thanh còn cho chúng ta biết: ông Đặng năm 1997, trước khi chết, đã dặn các thuộc hạ rằng: xác của ông ta mang hỏa táng chia làm 3 phần, một phần để lại thờ, một phần rải xuống sông Trường Giang, phần thứ ba rải xuống Biển Đông. Và Đại tá Thanh kết luận: “Từ những vấn đề đó ta thấy ông Đặng là người khởi xướng và khát vọng cháy bỏng của ông Đặng là biểu tượng của Trung Quốc, là vấn đề Biển Đông”.

Lời bình:
- “Hàng hóa của Trung Quốc tới đâu thì biên giới của Trung Quốc tới đó”. Thôi thế thì chết rồi. Hàng hoá Trung Quốc tràn ngập mọi ngõ ngách Việt Nam, đến cả con cá, mớ rau, cái tăm cũng của Trung Quốc, thì biên giới Trung Quốc đã đến tận Hà Tiên rồi còn gì.
- “Sức mạnh hải quân Trung Quốc tới đâu thì biển của Trung Quốc tới đó”. Thế nghĩa là nó bất chấp Luật biển quốc tế, bất chấp các công ước quốc tế, bất chấp Bộ Quy tắc ứng xử trên Biển Đông, bất chấp tất cả lẽ phải, đạo lý,… Vậy thì còn “đấu tranh bằng phương pháp hoà bình” thế nào được? “Thương thảo trên tinh thần đồng chí, anh em” thế nào được?

Để kết luận về Trung Quốc và vấn đề Biển Đông, Đại tá Thanh nói:
“Một là họ đẩy mạnh tuyên truyền Biển Đông là của Trung Quốc, tạo dựng hành lang pháp lý với quốc tế, đấy là việc làm đầu tiên của họ. Thứ hai là đẩy mạnh đầu tư nâng cấp vùng chiếm đóng đặc biệt là Hoàng Sa. Thứ ba là ngăn cản phá hoại các hoạt động kinh tế trên Biển Đông của ta. Thứ tư là đẩy mạnh đánh bắt thủy sản tạo ra vùng đánh bắt truyền thống. Thứ năm, thăm dò, khảo sát, mời thầu vùng tài nguyên trên biển của chúng ta. Thứ sáu, tìm mọi cách để hạ đặt giàn khoan trên biển của ta nếu ta không ngăn chặn kịp thời. Thứ bảy là chiếm bãi cạn của ta trong trường hợp ta không có người chốt giữ, nếu mà ta sơ sểnh cái là nó cướp luôn”.

Ở phần cuối bài, ông Thanh còn nói về tội của Trung Cộng đối với châu Phi: “Châu Phi họ đang đánh giá Trung Quốc là một dạng thực dân kiểu mới, đang tàn phá đất nước Châu Phi rất lớn”.

Lời bình cho đoạn này và kết lại lời bình tất cả các đoạn trên:
Ối chao ôi, thế là Trung Cộng trong chính con mắt của Đại tá Trần Đăng Thanh là kẻ THÂM, ÁC , ĐỂU, THAM,… chả còn thiếu cái xấu gì trên đời nữa.

Phần trên là khẳng định công của Đại tá Trần Đăng Thanh, tức là những cái được của ông trong cuộc huấn thị các thầy hiệu trưởng đại học. Điều đáng chú ý không phải chỉ ở chỗ ông nêu được những cái THÂM, ÁC , ĐỂU, THAM,… của nhà cầm quyền Trung Cộng (cái này nhiều người đã biết), mà quan trọng là: đây là phát ngôn của một quan chức của Đảng và Nhà nước và phát ngôn trong môi trường chính thức. Qua bài này tôi xin gửi đến ông Trần Đăng Thanh một lời cảm ơn thực sự.

Tuy nhiên, ghi công của ông Trần Đăng Thanh, không có nghĩa xem nhẹ những sai trái của ông, tập trung ở nửa sau của bài.
Trước hết, sau khi kể tội Trung Cộng như trên, ông lại xoay sang ca ngợi Trung Cộng hết lời. Ông nói:
“Và trong 4 năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. (…) Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa, đấy là đối với Trung Quốc hai điều không được quên”.

Sau đó ông Thanh lại còn quay sang chửi Mỹ:
“Các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả. Phải nói rõ luôn.Nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha”.

Lời bình: Ông Thanh chỉ nói Mỹ xấu như thế chứ không chứng minh được Mỹ xấu ở chỗ nào. Nếu vậy có thể nói: Nếu Mỹ không tốt với Việt Nam thì Mỹ cũng chẳng THÂM, ÁC , ĐỂU, THAM,… đối với Việt Nam như là Trung Cộng. Ở phần sau, ông Thanh còn nói: “Chúng ta đang sống trong thế giới mà mọi người phải dựa vào nhau để tồn tại”. Ấy thế mà ông không hề nghĩ đến việc dựa vào Mỹ (giàu mạnh như nước Nhật cũng vẫn phải dựa vào Mỹ kia mà); trái lại ông Thanh lại đả kích Mỹ.

Có một chỗ ông Thanh cố nói xấu về Mỹ thì hoá ra lại nói tốt về họ: “Để thay đổi Việt Nam, Mỹ cần phải dựa vào kinh tế và chất xám của thế hệ trẻ Việt Nam được học tập và đào tạo tại Mỹ và phương Tây. (…) Thông qua giáo dục đào tạo là con đường ngắn nhất, con đường hiệu quả nhất để cải thiện hình ảnh người Mỹ trong con mắt thế hệ trẻ người Việt Nam”.
Và điều lạ lùng hơn, sau khi nêu ra bao nhiêu âm mưu thủ đoạn thâm độc của Trung Cộng, ông Thanh nói chung chả nêu được chiến lược, sách lược đối phó của ta bây giờ là thế nào, ngoài việc nói một cách chung chung là “đấu tranh bằng phương pháp hoà bình”. Thật là mâu thuẫn: một kẻ lì lợm như thế thì nghĩa lý nào đem giảng giải cho nó được!

Kinh khủng hơn, ông Thanh lại đặt phương châm giữ “hoà bình” cao hơn chủ quyền quốc gia: “Như vậy điều thứ nhất không được mất là chủ quyền và quyền chủ quyền. Điều thứ hai không được mất đó là môi trường hòa bình, thứ hai và thứ nhất lại mâu thuẫn với nhau cho nên xin thưa với các đồng chí không được mất chủ quyền và quyền chủ quyền nhưng phải ưu tiên tối thượng là giữ được môi trường hòa bình”.
Lời bình: Nghĩa là sẵn sàng quỳ gối, dâng đất cho ngoại bang. Đổi lấy hoà bình bằng mọi giá, kể cả hoà bình trong nô lệ, trong tủi nhục.

Ở phần trên, ông Thanh nhắc đi nhắc lại: “không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia dân tộc là vĩnh viễn”, thế nhưng lại bắt Việt Nam phải vĩnh viễn làm bạn với Trung Cộng!

Cuối cùng ông Thanh còn hạch tội những người chống Trung Cộng. Trước hết là những người chỉ trích Trung Cộng: “Xin thưa với các đồng chí, về mặt nhận thức mà nói, khi giải quyết vấn đề về Hoàng Sa, Trường Sa hay đến tình hình Biển Đông, chúng ta không được phép là chĩa mũi dùi vào một phía nào đó mà hiện nay thiên hướng là cứ tập trung vào mỗi ông Trung Quốc.Xin thưa với các đồng chínếu chúng ta chỉ tập trung vào mỗi một mình ông Trung Quốc là hoàn toàn chưa đúng, chưa chính xác…”

Đặc biệt ông Đại tá vu cáo, mạt sát những người biểu tình chống Trung Cộng xâm lược:
“Năm 2007 chúng ta có 4 đợt, 4 cuộc biểu tình diễn ra chống Trung Quốc. (…). Đặc biệt năm 2011 có 11 cuộc biểu tình bất hợp pháp (…) Báo cáo các đồng chí, tình hình rất phức tạp ở chỗ ví dụ ngày 18 tháng 9 năm 2011 nhằm thử phản ứng của Chính quyền Hà Nội có khoảng 20 người chia thành từng nhóm tại khu vực Tượng đài Lý Thái Tổ, khu vực Bờ Hồ Hoàn Kiếm để thăm dò trực tiếp, duy trì phản động tụ tập. Đáng chú ý là ngày mùng 9, 9h sáng ngày 16 tháng 10 năm 2011 đối tượng làBùi Thị Minh Hằngở Bà Rịa – Vũng Tàu cùng 17 người tụ tập ở Đền Ngọc Sơn có hành vi la hét, chửi bới, lăn ra đường vu cáo bị ăn cướp lắc vàng rồi v.v…, cắt máu tự tử v.v… làm hành động rất phức tạp.Năm 2012, từ ngày mùng 1 tháng 7 đến nay có 4 cuộc biểu tình bất hợp pháp (…) Xin thưa với các đồng chí, đây là việc làm của một bộ phận ít sinh viên thôi, chứ đại bộ phận học sinh, sinh viên của chúng ta là tốt. [Có nghĩa sinh viên đi biểu tình là sinh viên xấu – ĐTT] Và số này rất ít thôi nhưng nó đang lợi dụng vấn đề này để mà gây rối, yêu nước nhưng mà phải đúng lúc. Tôi bảo với các đồng chí, mấy vị biểu tình ấy viết đơn tình nguyện ra Hoàng Sa, Trường Sa đi xem có đi không hay lúc đó lại kêu em đau khớp, kêu em đau dạ dày. Báo cáo các đồng chí chỉ cần ngồi tàu từ đây ra đảo gần nhất của Trường Sa thôi mất 3 đêm 4 ngày rồi, không cần phải… Nhưng nó cho mấy chục nghìn để thế nọ thế kia”.

Lời bình: Thật là vô cùng bậy bạ. Dựa vào đâu mà dám vu cáo, thoá mạ người yêu nước đi biểu tình chống xâm lược như vậy? Ông Thanh nên nhớ rằng nhà cầm quyền tuy đàn áp biểu tình nhưng không bao giờ dám nhân danh đàn áp biểu tình. Bởi vì quyền biểu tình được ghi trong Hiến pháp và người đi biểu tình chỉ có mục đích chống Trung Cộng xâm lược. Nhà cầm quyền khi đàn áp biểu tình luôn phải núp bóng bằng cách quy tội hành động biểu tình là “gây rối trật tự công cộng”, một sự đánh tráo khái niệm trơ trẽ và bỉ ổi.

Cuối cùng ông Thanh đe doạ các thầy hiệu trưởng đại học:
“Nếu trường đại học nào còn để sinh viên tham gia biểu tình bất hợp pháp,  trước hết khuyết điểm thuộc về các đồng chí Hiệu trưởng và Ban Giám hiệu trường đó, trước hết thuộc về Bí thư Đảng ủy – phòng quản lý sinh viên của trường đại học đó.Nếu để cho công an thành phố Hà Nội hoặc v..v… người ta giữ sinh viên của mình, người ta điện mời thầy nọ mời thầy kia, ở trường nọ ở trường kia đến nhận sinh viên của mình thì đấy là khuyết điểm của chúng ta”.

Thế là ông Đại tá bắt các thầy phản bội lại chính mình: các thầy dạy sinh viên phải biết yêu Tổ quốc nhưng sinh viên nào có tình yêu Tổ quốc thì lại có tội và các thầy cũng là người có tội!

Tóm lại, Đại tá Trần Đăng Thanh phải nói là người “đi guốc vào bụng Trung Cộng”, hiểu thấu tim đen của Trung Cộng. Ấy thế mà ông lại chủ trương phải “hoà” với Trung Cộng bằng mọi giá. Mà để đổi lấy cái gì? Để đổi lấy cái sổ hưu cho một số người. Một cái sổ hưu nhiều nhất là của vài triệu người còn thì thí mạng gần một trăm triệu đồng bào còn lại. Một cái sổ hưu vài triệu bạc của tuổi già, chỉ ít năm sau chết là hết. Con cháu sau đó không còn đất, không còn biển, đến Tổ quốc cũng không còn, ông  Đại tá Trần Đăng Thanh không cần biết!
Đào Tiến Thi


BÀI NÓI CỦA ĐẠI TÁ THANH. 

Không có nhận xét nào: