Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Nhật kí trong đêm của anh Lê Huy Khoa, phiên dịch của HLV Park


Nhật kí trong đêm của anh Lê Huy Khoa, phiên dịch của HLV Park. Xin copy paste lại để MN cùng tham khảo!
Sau trận đấu lịch sử đêm nay.
“Tôi có thói quen ghi chép, tôi vì tôi hiểu rằng đó sẽ là những dòng nhật ký quí giá của một hành trình chứng minh tiềm năng, nghị lực, sự phấn đấu của một dân tộc chứ không phải chỉ là thể thao không.
Như tôi đã nói ở sáng nay, bầu không khí đội rất tĩnh lặng, cái cảm giác tĩnh lặng giống hệ hồi U 23 ở Trung Quốc, cảm giác ấy mang cho tôi linh cảm rằng sẽ thắng nhưng rất vất vả.

Chúng tôi về khách sạn khoảng 11h15 phút đêm, cổ động viên đã đứng kín sảnh khách sạn, họ chia vui cùng cả đội, chẳng có cổ động viên nào trên thế giới lại tuyệt vời bằng họ, ở đâu có tuyển Việt Nam, có họ ở đó, dù xa hay gần, dù tuyết rơi hay nóng rát.
Trong mọi trận đấu, giây phút căng thẳng nhất chính là giây phút chờ đợi xuất trận, ai cũng tập trung, tĩnh lặng đến sợ, bầu không khí kể cả trong phòng thay đồ cũng thế, ai cũng hồi hộp không dám nói câu nào cả.
Ra đến sân, chúng tôi thấy rất đông khán giả, và đặc biệt là khán giả Việt Nam và Hàn Quốc hình như ngồi lẫn với nhau với câu khẩu hiệu hình như được viết lên ngay cây quốc kỳ VIệt Nam với ngôi sao vàng ở giữa: Chúng ta hãy cùng bước đi và cùng đạt được giấc mơ của mình. Cổ động viên hai nước đã khéo đưa ra một thông điệp và quả vậy, cùng đá một sân và cả hai nước đều đạt nguyện vọng của mình. Hôm nay cổ động viên sang rất đông, đồng phục màu đỏ có ngôi sao vàng phía trước kín cả một góc khán đài.
Về trận đấu, có thể nói chưa bao giờ mà đội lại kiệt sức như hôm nay, trung vệ cỡ như Duy Mạnh mà chuột rút toàn thân, người cứng đơ như cục gạch, nhìn mà cứ xót, Hậu thì nói cậu không bật nhảy được nữa, hãy đưa Xuân Mạnh vào đá giữa nhé, còn Hải thì tét máu đầu, Thanh thì đổ gục trên sân ngay sau trận đấu…
Vào phòng thay đồ, ai cũng vui, Văn Quyết nói thật: Anh ạh, anh em mình thì vui rồi, nhưng vui nhất là làm cho người hâm mộ hạnh phúc, chỉ cần làm cho họ hạnh phúc thì cái gì cũng làm. Giọng Quyết n với l cứ lẫn lộn, nghe mà mắc cười. Quyết xứng đáng là thủ lĩnh đúng nghĩa của đội chúng ta.
Lão tướng Anh Đức vẫn cứ tiếc nuối: Xuýt nữa là được cởi áo ăn mừng rồi. Còn Văn Toàn thì nói: em phục sẵn rồi, chỉ chờ có thế là em vào thôi, cú vẩy bóng tỉa má ngoài của Toàn xem lại cũng.. điệu nghệ như cái tóc bạc của cậu.
Về đến thang máy, anh Lư Đình Tuấn có nói: Chiến thắng nó có công thức của có, có ê kíp của nó đấy. Còn lão hàng xóm đáng yêu Đức Cảnh thì có lẽ đêm nay về ngủ cũng sẽ nói sảng “tập trung” tập trung cho mà xem, vì anh hét cả ngàn lần trong trận. Có lẽ đúng vậy, chưa thua bàn nào, thắng 5 trận liên tục, kỷ lục là ở đây chứ còn đâu nữa. Anh em chúng tôi từ Thường Châu, thân nhau, hiểu nhau như người nhà, quí nhau như ruột thịt.
Qua đây, cũng xin lần đầu tiên nói thật tình về cách làm việc của ê kíp người Hàn Quốc ở đội tuyển Quốc gia chúng ta, đây là một ekip tôi cho rằng hoàn thiện, đầy đủ, trách nhiệm và cực kỳ nghiêm túc. Thật khó xử cho ê kíp người Hàn ở đội tuyển chúng ta, bên tình bên nghĩa, bên nào nặng hơn đây. Họ lại bắt đầu nói về trận gặp Hàn Quốc và phải làm thế nào. Ê kíp người Việt ở đội tuyển cũng đã tập hợp được những con người giỏi nhất. Cách bày binh bố trận của trận gặp Barain, và cả trận ngày hôm nay có rất nhiều ý kiến đóng góp của các trợ lý người Việt. Họ cũng rất thông minh, tinh mắt, tinh ý và giỏi không kém gì ai.
Họp báo, xin tóm tắt mấy ý ông Park trả lời - "Chiến thắng này là sự nỗ lực của các cầu thủ, tôi tự hào về họ vì được làm việc với họ, họ được trang bị một tinh thần Việt Nam rất bất khuất và quật khởi. Tôi cũng không phải truyền đạt gì mà chỉ mang những gì mình tích lũy được, bí quyết, kinh nghiệm trong thời gian làm HLV ở Hàn Quốc để trau dồi cho họ. Hàn Quốc là tổ quốc tôi, tôi yêu, nhưng tôi sẽ làm hết trách nhiệm và bổn phận của một HLV đội tuyển Quốc gia Việt Nam. Và tôi không muốn dừng ở tứ kết như 2002 Hàn Quốc đã làm. Tôi vui và hạnh phúc vì được làm việc ở đất nước này".
Ông Park và ban huấn luyện có thể nói rằng đã chuẩn bị cho trận đấu này rất kỹ. Nhưng thực sự nhiều khi vẫn thấy bí vì Syria đã rất hiểu chúng ta. Nhưng cái hay của BHL Việt Nam là thay người rất đúng thời điểm và thay đổi cách chơi rất nhanh chóng, khi thấy cầu thủ hậu vệ số 2 đội bạn mệt, mệnh lệnh cho Anh Đức là hãy cố gắng đứng sát vị trí số 2, đề nghị các cầu thủ sẽ chuyền bổng cho Anh Đức tranh chấp để lấy bóng 2 dứt điểm, quả đúng như mọi dự đoán.
Quang Hải trả lời phỏng vấn, cậu từ tốn: chúng em còn 2 trận phía trước nữa, vẫn phải chuẩn bị tập trung và tiết chế mọi thứ dù rất vui. Hải con luôn khéo léo và rất gương mẫu.
Vừa ra khỏi phòng thay đồ, Anh phóng viên của một tờ báo lớn hỏi tôi: Anh, chúng ta vừa làm điều gì thế anh nhỉ? Có lẽ chính anh ấy và khoảng 20 phóng viên Việt Nam và hàng triệu, hàng trăm triệu cổ động viên bóng đá cũng kinh ngạc vì điều chúng ta vừa làm được.


"Vào bán kết ASIAD, có một người đàn ông vui sướng đến tột độ, thầm lặng đâu đó trên đất nước này hay đang ở Lào cũng có thể là Myanmar. Ông là ĐOÀN NGUYÊN ĐỨC.
Mới đó đã 12 năm, học viện bóng đá Hoàng Anh Gia Lai hình thành, lứa Công Phượng từ 10 - 11 tuổi giờ đây đã thành danh. Thế hệ Huỳnh Đức, Hồng Sơn ngày ấy như thế hệ vàng nhưng cũng chỉ là vậy, đâu đó có rủi may, tiểu xảo, một chút côn đồ. Những cú bắt bóng của thủ môn Nguyễn Văn Cường Bình Định với cái chân bay trước khiến đội bạn chấn thương trong tiếng cổ vũ réo hò man rợ đám đông quê nhà. Thế hệ Quốc Vượng, Văn Quyến ... từng hạ U16 Trung Quốc 4-0 trên sân nhà, thế hệ tài hoa nhưng nhân cách bán rẻ tổ quốc.
Người mở đường với biết bao khó khăn và vượt lên định kiến. Kéo theo các Trung Tâm Bóng Đá Trẻ khác của các ông Bầu trên toàn quốc: Thành Long - Bầu Hưng, rồi Bầu Hiển, rôi trung tâm của Nghệ An.... lứa đầu Công Phượng được tuyển vào học viện rần rần trên cả nước với những đứa trẻ ốm o, đen nhẻm...
Nhìn Quang Hải trả lời phỏng vấn quốc tế, nhìn các em chuyên nghiệp và Fair trong thi đấu, không tiểu xảo, không cay cú, không ăn vạ cho thấy thế hệ này bản lĩnh cả về trình độ tổng thể và nhân cách đạo đức. Trình độ quyết định tất cả.
Một nền tảng như vậy để đi xa, không có gì là tự nhiên, đầu tư tầm xa, bài bản. Vượt lên các dèm pha, tốn kém cả các nguồn lực về tài chánh, công sức, tâm huyết của mình.
Từ mái đầu xanh, người đàn ông ấy giờ đây tóc đã bạc nhiều, khuôn mặt đầy lo toan trước những kém may mắn trong kinh doanh, những ngành ông cũng mở đường. Thời cuộc bất lợi khi giá cao su thế giới giảm sâu và kéo dài. Ông không may nhưng ông rất tài và tâm.
ĐOÀN NGUYÊN ĐỨC ông xứng đáng được nhiều hơn thế. Đất nước cần rất nhiều người mở đường dấn thân như ông, cần những người quên mình lao động không biết mệt mỏi chứ không phải những từ sáo rỗng Vỡ Oà - Tự Hào mà không biết làm gì.
Các lĩnh vực khác hay tổng thể của đất nước cũng cần vậy thôi.
TG: Cao Xuan Minh"

Thắng trận, cậu Yongsup đã khóc, thấy cậu mếu máo mà thương, cậu khóc vì xúc động.
Cảm ơn anh Tuấn Phó chủ tịch và Lãnh đạo đoàn thể thao luôn sát cánh và hỗ trợ tốt nhất cho cả đội.
Cảm ơn Thủ tướng đã hai lần điện thoại chúc mừng cả đội, nghe tâm sự của Thủ tướng thấy.. ông còn nóng ruột và lo lắng, thót tim hơn chúng tôi nữa.
Bóng đá chứng minh rằng; Chỉ cần đồng lòng, chỉ cần quyết tâm và nỗ lực, người Việt chúng ta sẽ làm được tất cả mọi điều.
Người Hàn Quốc làm ăn thành công ở Việt Nam, và họ có bí quyết của họ, bí quyết này tôi đã đúc rút trong quyển sách 10 ngày nữa sẽ ra mắt, và người tiêu biểu cho ví dụ này chính là người hùng của chúng ta, ông Park.
Và các cầu thủ, họ mới thực sự là những người hùng đúng nghĩa.
Thương cậu Tuấn hậu cần cùng phòng luôn tất bật, đội ngũ bác sĩ Tuấn Giáp đã đóng góp công lao rất lớn trong việc phục hồi sức khỏe cầu thủ, họ là những ngươi dậy sớm nhất và đi ngủ muộn nhất.Họ xứng đáng là những người hùng thầm lặng.
Xin phép đi ngủ vì bây giờ đã là 1h30 phút, các cầu thủ đều đã ngon giấc, và cũng chỉ xin phép viết đến đây vì ngày mai chúng tôi lại sẽ phải quên hết những niềm vui vừa có , lại phải chuẩn bị từ đầu, không được làm việc riêng nữa.. để chuẩn bị nghiêm túc cho 2 trận đấu sắp tới, như lời ông Park dặn. Niềm vui thực sự đang nằm ở phía trước.
Đêm nay, có lẽ tôi lại không ngủ được vì sung sướng, nhắm mắt mà hình ảnh các cầu thủ ôm chầm lấy nhau lại cứ hiện ra.”


(Fb Tran Viet Canh)

Không có nhận xét nào: