Andrej Borisovic Zubov, hiện vẫn là Giáo sư của Viện quan hệ quốc tế quốc gia Mátxcơva (MGIMO) |
Phỏng vấn- Tháng Ba vừa qua, Andrej Borisovic Zubov, hiện
vẫn là Giáo sư của Viện quan hệ quốc tế quốc gia (MGIMO), đã công bố bài viết
chỉ trích việc sát nhập Crimea của Putin vào Nga và so sánh nó giống như những
hành động của nước Đức Hitler năm 1938.
Ngay sau đó ông nhận được quyết định sa thải từ MGIMO, nơi từng đào tạo những
thế hệ cán bộ ngoại giao cao cấp của Nga. Tuy nhiên, không lâu sau lại có tin,
quyết định sai thải ôngđược hủy bỏ. Sang Praha dự hội nghị nhân dịp kỷ niệm 5
năm ngày thành lập Diễn đàn Hữu nghị Đông Âu, ông đã có bài trả lời phỏng vấn với
báo Echo24.
Echo 24: Ông có dời
khỏi MGIMO hay không? Chúng tôi được biết có xuất hiện những tin phản đối.
Andrej Zubov: Ngày 24 tháng 3, ngay sau khi viện trưởng
MGIMO ký quyết định buộc tôi thôi việc, trên báo chí đã xuất hiện nhiều phản ứng
tiêu cực. Thậm chí, cả chủ tịch ủy ban nhân quyền trực thuộc tổng thống cũng có
đề nghị viện trưởng phải cung cấp các tài liệu và nguyên nhân liên quan tới việc
sa thải tôi. Và sau đó, họ ra tuyên bố, rằng quyết định này là phạm pháp, là vi
hiến và nó vi phạm một số điều luật dân sự kể cả luật lao động. Rồi viện trưởng
mời tôi đến và hỏi: Chúng ta sẽ làm gì? Một câu hỏi rất thú vị, đúng không? Vậy
thì, chúng ta sẽ làm gì đây? Viện trưởng quyết định hủy quyết định sai thải tôi
và bởi vì hợp đồng lao động 3 năm của tôi còn giá trị đến 30 tháng 6 nên ông đồng
ý cho phép tôi rời khỏi MGIMO sau khi hợp
đồng hết hạn. Có điều, từ nay tới đó tôi không được thực hiện công việc giảng dạy
và không được tiếp xúc với sinh viên.Tức là tôi, tuy là giáo sư nhưng không được
giảng dạy, một tình trạng hết sức đặc biệt. Tôi vẫn nhận lương, nhưng không được
tạo điều kiện để thực hiện chức năng giáo dục của mình.
Echo 24: Điều gì
sẽ xảy ra sau 30 tháng 6?
Andrej Zubov: Thực ra, trước sự kiện này hợp đồng đáng lẽ
sẽ được gia hạn, tôi cũng đã nộp đầy đủ các giấy tờ cần thiết. Giờ đây, tôi có
thể chắc chắn là họ sẽ không thực hiện điều đó và tôi sẽ không có hợp đồng giảng
dạy. Báo Novaja Gazeta có mời tôi làm bình luận viên, họ hứa trả tôi lương cao
hơn so với MGIMO, khó khăn về tài chính tôi không phải lo lắng. Có điều, trước
hết bản thân tôi là người giáo viên, tôi muốn được tiếp tục giảng dạy, dù không
dạy ở MGIMO thì có thể ở các trường khác ở Moskva. Tôi không muốn rời khỏi
Moskva và tôi không có ý định bỏ nước Nga ra đi. Tôi nghĩ, trách nhiệm của tôi
là phải ở lại đất nước của mình. Cho dù tình hình không được tốt và không thoải
mái, vẫn cần phải ở lại.
Echo 24: Những người xung quanh và dư luận phản ứng việc
sa thải ông ra sao?
Andrej Zubov: Hơn 150 sinh viên của tôi đã ký thư gửi
cho viện trưởng, trong thư họ yêu cầu để tôi được trở lại giảng dạy ở trường.
Khoảng 50 cựu sinh viên của tôi, hiện họ là những luật sư, những doanh nhân
đã tổ chức một cuộc tập trung ở gần viện
và cuộc tập trung này không hề bị giải tán, ngược lại ông viện trưởng còn mời họ
đến gặp và giải thích quan điểm của ông. Và một thư phản đối sau đó có hơn 7000
chữ ký gồm có nhiều các nhà khoa học tham gia. Một trong những giáo sư quen
tôi, bà Ella Kolesnikova thậm chí đã tuyên bố từ chức để phản đối quyết định
sai thải tôi. Rồi một giáo sư nữa cũng định làm như vậy, nhưng tôi đã can ông
và đề nghị ông phải tiếp tục giảng dạy. Sau đó ông viết thư ngỏ và công bố trên mạng. Hiện ông vẫn đang
giảng dạy nhưng sau đó thì tôi không biết liệu ông sẽ có được tiếp tục giảng dạy nữa hay không. Điều đó chứng
tỏ mọi người phản ứng khác với thời Xô-viết. Hoàn toàn khác. Và đó là một kết
quả thú vị từ trải nghiệm của tôi. Và một phần nào tôi cũng coi nó như một thí
nghiệm với chính bản thân mình. Cũng như trong quá khứ, có những bác sĩ đã từng
mang thân mình ra làm vật thí nghiệm cho một loại thuốc mới được phát triển. Và
trải nghiệm của tôi chỉ ra rằng, xã hội chúng ta đã thay đổi. Tuy giới chính
khách không thay đổi nhiều, nhưng điều đó không phải có giá trị cho tất cả. Ví
dụ rõ hơn nữa là bức thư nói trên do chính ông Michail Fedotov, chủ tịch của ủy
ban nhân quyền trực thuộc phủ tổng thống đã viết. Và người chuẩn bị các cơ sở
liên quan để soạn nội dung bức thư đó là ông Vladimir Mironov, một trong những
luật gia hàng đầu về quyền lao động.
Echo 24: Trong bài viết của mình, ông viết rằng hành động
sát nhập Cremia làm ông liên tưởng tới những gì xảy ra năm 1938 và cuộc xâm lược vùng Sudet của
Hitler. Vậy người dân Séc và người dân các nước hậu Xô viết có phải lo lắng
không? Liệu Putin có đi tiếp về hướng Tây?
Andrej Zubov: Tất nhiên là không, Putin không mạnh như vậy,
Putin không phải là Stalin hay Hitler và nước Nga thực tế đang trong thời kỳ
chính trị ốm yếu và thậm chí quân đội Nga cũng không mạnh như vậy. Vì thế,
không thực tế khi cho rằng sẽ có một cuộc đổ quân chiếm đóng vào các vùng Đông
Âu. Tuy nhiên, Putin cũng chỉ ra rằng ông ta có đủ sức mạnh để duy trì một áp lực
trong khu vực các nước có cùng đường biên giới với Nga – những quốc gia từng
thuộc Liên bang Xô Viết. Tôi viết trong
bài đó, rằng chúng ta có thể chiếu qua sự kiện này để thấy kết hợp của chính
sách ăn cướp của thời kỳ quốc xã với học thuyết Breznev. Các bạn ở đây, ở CH
Séc biết rất rõ, rằng cuộc chiếm đóng năm 1968 là một trong những điển hình của
học thuyết này, học thuyết về chủ quyền có giới hạn. Tất nhiên, ngày nay nó
không thể áp dụng với các nước thành viên của khối NATO như Séc, Ba Lan. Nhưng
với các nước hậu Xô Viết, không là thành viên khối NATO hay thuộc Liên minh
châu Âu thì tình hình sẽ khác. Sau cách mạng ở Kiev, khi Ucraina quyết định đi
theo con đường chủ quyền tự quyết, ngay lập tức Putin đã có nhiều hành độngvới
mục đích thay đổi chính phủ ở đó. Nhưng ông ta không thành công và vì thế ông
quyết định triển khai cách khác: Chiếm đóng một phần lãnh thổ của Ucraina, tạo
dựng nên những bất ổn xã hội và làm hỗn loạn tình hình, bởi ông ta muốn Ucraina
phải trở lại thuộc Nga, phải thuộc vùng ảnh hưởng của hậu Xô Viết. Phải nằm
trong một liên bang Á-Âu, một cái tên nghe thật khó chấp nhận.
Echo 24: Trên báo chí, truyền thông Séc và cả trong dư
luận, dân chúng cũng lo lắng đặt ra câu hỏi liệu Putin có thể viện cớ bảo vệ công
dân Nga ở nước ngoài như ở thành phố Karlovy Vary (thành phố điện ảnh Séc, nơi
có rất đông dân Nga sinh sống- ND) chẳng hạn, để biện minh cho việc tiến hành
những hành động tương tự trong tương lai?
Andrej Zubov: Không, đó chỉ là chuyện tếu mà thôi. Tính
nghiêm trọng trong tình hình hiện nay nằm ở chỗ khác. Nếu Putin được quyền thực
hiện việc sát nhập vào Nga những vùng lãnh thổ có người nói tiếng Nga sinh sống,
thì các dân tộc khác họ cũng có quyền làm điều đó. Thí dụ như ở Hungari, có rất
nhiều người hỏi: tại sao Putin làm được mà họ lại không thể thống nhất hàng
nghìn người Hung đang sống ở Rumani, Slovakia hay thậm chí cả ở Ucraina, ở vùng
Kavkaz? Và vấn đề sẽ còn xảy ra ở nhiều nơi khác nữa. Bạn có biết ngay ở Đức,
ngày nay vẫn có những nhóm người đang nghĩ lại thời kỳ Sudet. Điều này còn liên
quan tới việc phá vỡ sự ổn định toàn châu Âu và cả hệ thống thế giới sau chiến
tranh, bởi vì những gì xảy ra ở Crimea sẽ là một tiền lệ. Và một khía cạnh khác
rất quan trọng. Năm 1994, Ucraina chấp thuận từ bỏ vũ khí hạt nhân. Ba cuờng quốc
hạt nhân là Mỹ, Anh và Nga đã tham gia quá trình đàm phán cam kết giải thể vũ
khí hạt nhân. Và nay, thì chính một trong 3
nước tham gia cam kết lại tiến hành xâm lược một phần lãnh thổ của nước
được cam kết bảo vệ. Từ đó có thể suy ra rằng, bất cứ nước nào, nếu có thể sẽ bằng
mọi cách sở hữu vũ khí hạt nhân, bởi vì chỉ có sở hữu vũ khí hạt nhân thì mới
có khả năng bảo vệ chủ quyền của mình. Đây chính là tiền lệ. Không ai ưa gì chế
độ Bắc Triều Tiên, nhưng không ai muốn thay đổi nó bởi vì Bắc Triều Tiên có
bom, có vũ khí hạt nhân.
Echo 24: Vậy ông
đồng ý với quan điểm của một số chính trị gia cho rằng khủng hoảng hiện nay ở
Ucraina là khủng hoảng nghiêm trọng nhất kể từ sau 1945?
Andrej Zubov: Chắc chắn. Lần đầu tiên chúng ta chứng kiến
sự phá vỡ và làm xáo trộn trật tự của châu Âu sau chiến tranh. Một khủng hoảng
nghiêm trọng cũng từng đã xảy ra là sự kiện Cu Ba năm 1962, nhưng chỉ xảy ra
trong khoảng thời gian rất ngắn và được giải quyết chỉ sau ít ngày. Hiện nay,
chúng ta đang là nhân chứng của một khủng hoảng rất nghiêm trọng và sẽ kéo dài.
Echo 24: Danh tiếng của nước Nga trong rất nhiều người
dân Séc từ lâu đã không được mấy tốt đẹp, bây giờ có lẽ sẽ còn đi xuống nữa.
Andrej Zubov: Tôi nghĩ, dư luận Séc cần hiểu rằng chính
quyền Putin không phải là nước Nga. Tất nhiên, nhiều người Nga, kể cả báo chí,
truyền thông đang bị thôi miên bởi chính
quyền Putin và chính sách bạo lực của ông ta. Nhưng trong một quan điểm xa hơn,
người Nga đã nhận thấy rằng thay bằng xây dựng một mối quan hệ láng giềng hữu
nghị và thân thiện với Ucraina, với EU hay cả với CH Séc, thì việc xâm chiếm
lãnh thổ Ucraina là một sai lầm nghiêm trọng trong chính sách đối ngoại của nước
Nga và của chính tổng thống của họ.
Echo 24: Một số ý kiến cho rằng có việc áp dụng 2 thước
đo khác nhau trong phán xét sự kiện Crimea và cuộc khủng hoảng Ucraine. Thí dụ,
người Mỹ cũng xâm chiếm Irak và chiếm đóng Aganistan nhiều năm. Tuy không làm y
hệt như người Nga, nhưng họ làm một cách khôn ngoan hơn?
Andrej Zubov: Irak hay Afghanistan là những trường hợp
hoàn toàn khác. Irak hay Afghanistan không hề được sát nhập vào nước Mỹ và chẳng
có thay đổi nào với đường biên giới sau chiến tranh Thế giới thứ Hai ở châu Âu
hay nước Mỹ. Chiến tranh ở Afghanistan như một phản ứng xảy ra sau cuộc tấn
công vào tòa tháp đôi ở New York. Chính quyền Saddam Husajin là chính quyền
kinh tởm và khát máu, tất nhiên việc đưa quân đội đến thay thế nó bằng vũ lực
có thể không được cho là khôn ngoan. Tình hình ở Ucraina, tôi có cái nhìn khác. Sau khi chính
quyền tham nhũng, thối nát của Yanucovych bị cách mạng Kiev thay thế bằng một
chính quyền dân chủ, hướng tới châu Âu thì Putin tìm mọi cách để thay thế nó.
Trong khi trước đó ông ta không hề phản ứng hay phê phán gì chính quyền của
Yanucovych. Còn người Mỹ tìm cách giải thể chính quyền Saddam, nguồn gốc của bạo
lực và nguy hiểm cũng như tổ chức Taliban.
Echo 24: Có thời khắc nào trong lịch sử quan hệ Séc – Nga làm ông tâm đắc?
Zubov: Tôi thấy có 2 sự kiện thú vị và tích cực nhất
trong quan hệ của Séc- Nga. Đó là việc ủng hộ của Tiệp Khắc đối với quân bạch vệ
sau thời kỳ cách mạng Bolsevich. Không có sự ủng hộ đó thì các tổ chức chống cộng
sản ở vùng Siberi và vùng châu thổ sông Volga khó có thể tồn tại lâu như vậy.
Và thời khắc thứ hai là sự kiện chính phủ Masaryk đã tạo nhiều cơ hội và giúp đỡ
những khoản tài chính lớn của cho những người Nga trẻ tuổi tỵ nạn, từ đó họ học
tập và trở thành những nhà chuyên môn giỏi. Mặc dù sau Thế chiến thứ Nhất, khi
đó nước Tiệp Khắc chưa phải là nước giầu. Đó chính là biểu hiện tốt của tình hữu
nghị và hỗ trợ lẫn nhau của những người thuộc khu vực Slavơ.
Người dịch: Nguyễn Cường- vietinfo.eu
Nguồn: Echo24.cz
(vietinfo.eu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét